Chương 21: (Vô Đề)

Tình cảnh hiện tại của mình rất khó khăn, tuyệt đối không thể để Tạ Trường Canh nảy sinh nghi ngờ gì với mình, càng không thể để hắn biết được sự tồn tại của Hi Nhi, tránh làm mọi chuyện trở nên tệ hơn.

Mặc dù trong lòng vô cùng không muốn, nhưng việc tạm thời tách ra là không thể tránh khỏi. Lý trí Mộ Phù Lan nhắc nhở nàng nên làm gì bây giờ.

Sau khi sắp xếp xong mọi việc, nàng không dám trì hoãn quá lâu. Nàng cố nén sự quyến luyến của mình, đành phải tạm biệt Hi Nhi vừa mới trở về bên mình hôm nay.

Nàng đứng ở cửa núi phía sau thông với Tháp Lâm, nhìn bóng dáng nhỏ bé được đưa xuống núi.

Một đứa trẻ nhỏ xíu như vậy, rõ ràng là không muốn xa nàng nhưng lại rất ngoan, không hề khóc, chỉ liên tục nhìn lại nàng, đôi mắt đẫm lệ rưng rưng, đầy vẻ lưu luyến không muốn rời xa nàng.

Mộ Phù Lan đứng đó, nhìn con trai biến mất khỏi tầm mắt, sau đó mới rời đi.

Khi nàng vào thành trở về phủ thì trời đã chạng vạng, bình thường vào canh giờ này Tạ Trường Canh vẫn chưa về, nhưng vừa bước vào cửa, quản sự lại nói cho nàng một tin tức. Bên Hà Tây truyền đến tin báo, người phương Bắc có động tĩnh lạ, Tiết Độ sứ không thể ở Thượng kinh đón năm mới, ba ngày sau phải đi Hà Tây.

Trên mặt Mộ Phù Lan không biểu lộ phản ứng gì lớn, chỉ bảo người làm thu dọn hành lý cho hắn càng sớm càng tốt, nhưng trong lòng thì trở nên căng thẳng. Vốn dĩ nàng cho rằng hắn nhanh nhất cũng phải sang năm mới đi, thời gian để lại cho mình ít nhất còn hơn nửa tháng. Không ngờ lại xảy ra biến cố, chỉ còn đúng ba ngày thôi. Hắn đi rồi, hướng đi kế tiếp của nàng hoặc là nói rằng hướng đi "vận mệnh" gặp phải của nàng đã đặt ở ngay trước mắt, vô cùng cấp bách.

May mắn là hôm nay nàng đã quyết đoán sắp xếp xong cho Hi Nhi rồi, Mộ Phù Lan lập tức nghĩ đến một ý tưởng mà mình đã cân nhắc trong đầu suốt mấy ngày qua. Thời gian dành cho nàng không nhiều, nàng cần phải hành động nhanh hơn một chút.

Vào đêm, Tạ Trường Canh về muộn hơn so với bình thường một chút. Quản sự nói chuyện ban ngày Mộ Phù Lan đi chùa Hộ Quốc lễ Phật cho hắn biết, hắn cũng không nói gì. Lúc hắn về phòng nhìn thấy nàng chỉ lạnh lùng nhìn nàng một cái rồi đi thư phòng ngay, mãi rất muộn với trở lại, khi đó Mộ Phù Lan đã lên giường ngủ, màn thả xuống dưới.

Hắn vẫn ngủ trên sập như thường lệ.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tạ Trường Canh đi rồi, Mộ Phù Lan lại bị Lưu hậu triệu vào trong cung, nói Hà Tây không yên bình, Tạ Trường Canh phải đi Lương Châu gấp, hỏi nàng có tính toán gì không.

Mộ Phù Lan vẫn giả ngốc, nói nhiều ngày nay hắn vẫn luôn bận rộn, đi sớm về muộn, còn chưa đề cập đến chuyện này với nàng, cho nên nàng cũng chưa có chuẩn bị gì cả. Với nàng, đi theo hắn đi Lương Châu hay là về huyện Tạ phụng dưỡng bà mẫu cũng đều được, tất cả nghe theo sắp xếp cảu phu quân.

Lưu hậu không giữ Mộ Phù Lan ở lại lâu, nhìn chằm chằm vào bóng lưng đi ra ngoài của nàng, hỏi Dương Thái giám:

– Ngươi thấy thế nào?

Dương thái giám nói:

– Tạ tiết độ sứ sắp rời kinh thành, Mộ thị vẫn còn chưa biết phải đi đâu, có thể thấy được Tạ tiết độ sứ cũng không coi trọng cô ta lắm.

Lưu hậu gật đầu tán thành:

– Bổn cung cũng nghĩ như thế. Mộ thị này chỉ được cái mã bề ngoài, tính cách lại nhu nhược buồn tẻ, dù cho dựa vào nhan sắc để chiếm được cảm tình của Tạ khanh thì cũng chẳng kéo dài được lâu đâu.

Dương thái giám cười:

– Đúng ạ. Thái hậu không cần phải lo lắng cô ta mê hoặc hoặc ly gián Tạ tiết độ sứ.

Lưu Hậu cười cười:

– Tất nhiên là bổn cung không lo lắng. Nhưng bổn cung đã triệu cô ta vào kinh thành, ít nhất cũng phải để cô ta ở lại đây lâu một chút chứ.

Dương thái giám ban đầu ngớ ra, sau đó thì bừng tỉnh ngộ.

Trường Sa Quốc tuy là nước nhỏ binh yếu, nhưng cũng là nơi phong vương, hiện tại dù cho Thái hậu không dự tính ra tay nhưng chưa biết chừng đối phương không chịu ngồi yên nhân hỗn loạn mà nổi dậy thì sao. Nghe nói Mộ Tuyên Khanh rất yêu thương vương muội của mình, giữ Mộ thị lại làm con tin, đương nhiên là có tác dụng.

– Thái hậu muốn dùng cô ta làm con tin để chấn nhiếp Mộ Tuyên Khanh ạ?

– Ngươi cảm thấy sao?

Dương thái giám trầm ngâm, kế đó cẩn thận nói:

– Thái hậu, nô tỳ vẫn luôn không hiểu, vì sao Thái hậu không đón luôn mẫu thân của Tạ tiết độ sứ vào kinh luôn ạ? Tiết độ sự nắm trọng binh trong tay, đặc biệt là Tạ tiết độ sứ, tuy nói trung thành với thái hậu, nhưng mà lòng người khó dò, ngộ nhỡ……

Ông ta dừng một lát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!