Sáng hôm sau, sau khi Tạ Trường Canh rời đi, Mộ Phù Lan mặc quần áo thường ngày, ngồi xe ngựa ra khỏi thành đi đến chùa Hộ Quốc.
Mộ mụ mụ còn tưởng rằng hôm qua nàng có tâm sự nên hôm nay một mình đi lễ Phật nên cùng thị nữ chuẩn bị một đồ cúng và một số đồ dùng khác, cùng đi theo nàng ra ngoài.
Khi xe ngựa đến dưới sơn môn chùa Hộ Quốc, Mộ Phù Lan bảo người đánh xe ngựa chờ ở đây, mình thì tự đi lên trên.
Khác với cảnh náo nhiệt xe ngựa như nước bên ngoài sơn môn ngày hôm qua, hôm nay lại yên tĩnh và thanh bình. Trên bậc thềm đá dẫn thẳng tắp đi lên sơn môn không có nửa bóng người. Ánh nắng chiếu rọi vào rừng cây, xuyên qua cây tử đằng trầu cổ, sâu trong ngọn núi trống trải có tiếng chim hót trong trẻo.
Khi Mộ Phù Lan đến sơn môn, vị tăng nhân phụ trách tiếp đón đi ra. Bởi vì hôm qua nhiều người, hơn nữa hôm nay nàng ăn mặc bình thường, bản thân cũng không báo thân phận nên trông giống như khách hành hương khác lên núi, được dẫn tới Quan Âm Đường.
Nàng quỳ trên đệm hương bồ cúi đầu thành kính cầu nguyện xong, bảo Mộ mụ mụ và thị nữ ở lại, mình thì ra khỏi Quan Âm đường đi hỏi vị vị tăng nhân phụ trách tiếp đón khách về đứa trẻ mà nàng nhìn thấy ngày hôm qua.
-……Đứa bé kia nhỏ từng này, mặc tăng bào, nhưng vẫn chưa quy y…
Nàng cố gắng miêu tả tỉ mỉ những gì mình thấy cho tăng nhân kia.
– Ồ, đó là đệ tử tục gia của trưởng lão.
– Trưởng lão đã căn dặn tôi, nếu như có người tới hỏi về đứa bé này thì dẫn tới gặp ngài ấy.
– Mời thí chủ đi theo tôi.
Tăng nhân nói.
Đêm qua và sáng nay, trên đường đến đây, Mộ Phù Lan đều bồn chồn, lo được lo mất. Nàng sợ sẽ nghe được kết quả trong chùa không có đứa bé như vậy, tất cả chỉ là ảo giác của nàng mà thôi. Mà bây giờ, bởi vì câu nói của tăng nhân, niềm hy vọng mong manh nhưng ấp ủ trong lòng nàng dường như có thể tiếp tục nuôi hy vọng.
Gần như trong nháy mắt, nàng kích động muốn khóc.
Nàng kìm nén cảm xúc đang trào dâng c. ăng tr. ướng trong lòng mình, cảm ơn với tăng nhân, đi theo y đi đến tháp lâm sau núi.
Tăng nhân dẫn đường kể cho nàng nghe về lai lịch của đứa bé kia.
Đứa bé kia là cô nhi, vừa được sinh ra không lâu đã bị bỏ rơi ở Tháp Lâm sau núi, trên người mang theo ngày sinh bát tự, thiên sát địa cô. Chắc hẳn do cha mẹ đưa cậu tới thế giới này quá sợ hãi, sợ cậu sẽ mang đến điềm xấu và tai hoạ cho mình, thế nên mới vứt bỏ cậu. Tiếng khóc của cậu đã khiến trưởng lão để ý đến, trưởng lão đã thương xót nhận nuôi dưỡng cậu.
Tăng nhân nói, đứa trẻ đã gần ba tuổi rồi mà vẫn chưa biết nói. Trưởng lão rất yêu thương nó, không hiểu sao lại rất coi trọng nó, phá cách gọi nó là đồ đệ. Luận phân vị, nó cũng ngang hàng với phương trượng chủ trì, nhưng trưởng lão lại chưa từng yêu cầu nó quy y và chính thức thu nhận vào trong môn, chỉ nói đứa trẻ này còn có trần duyên khác. Sau khi nhận nuôi đứa trẻ không lâu thì đã dặn dò với mình như vậy.
Trước mắt Mộ Phù Lan lại một lần nữa hiện về cảnh tượng đứa bé quay lại nhìn lại mình tối hôm qua, nhịp tim không khỏi đập nhanh hơn một lần nữa.
– Tới rồi ạ, nơi này chính là tháp lâm, trưởng lão ở bên trong, nữ thí chủ cứ đi theo đường này là đến.
Tăng nhân dừng lại, chỉ vào con đường đá phía trước, hành lễ chữ thập với Mộ Phù Lan rồi rời đi.
Mộc Phù Lan dọc theo con đường đá đi qua từng toà xá lợi tháp tĩnh lặng và trang nghiêm đi về phía tháp lâm ở sâu bên trong, cuối cùng, lúc nàng đi tới một toà tháp thì dừng lại, nhìn phía trước, tim như ngừng đập.
Phía trước không xa, giữa Tháp Lâm có một vị lão hòa thượng tóc râu bạc trắng dắt theo một đứa trẻ, mỗi người cầm một cây chổi đang quét lá rụng trên mặt đất quanh Tháp Lâm. Đứa trẻ được búi tóc nho nhỏ cao trên đầu, mặc chiếc áo choàng cũ đã được sửa nhỏ lại, cầm cây chổi nhỏ, đang học theo lão tăng quét nền đất. Nét mặt cậu non nớt, động tác lại rất nền nếp và nghiêm túc, mảnh đất phía sau được cậu quét rất sạch sẽ, không có một mảnh lá rụng nào còn sót lại.
Mộ Phù Lan nhìn chằm chằm đứa trẻ trước mặt không chớp mắt, một cảm giác thân mật quen thuộc mà chỉ mình nàng biết tràn ngập trong lòng.
Từ lúc nàng mở mắt phát hiện mình trở lại, trái tim nàng trống rỗng như thể một mảnh thịt đã bị lấy đi, nhưng vào một khoảnh khắc này, một cảm giác không thể tin nổi cùng với an tâm an toàn đã hoàn toàn lấp đầy nó.
Đứa bé này chính là Hi Nhi của nàng, nàng biết. Cậu đã chuyển thế trở về, đúng như những lời trước đây đã nói với nàng, trở về bầu bạn với nàng.
Đôi mắt nàng đỏ hoe, cổ họng nghẹn lại, muốn lập tức chạy qua đó ôm lấy thân hình bé nhỏ của cậu vào lòng, không bao giờ buông ra nữa, nói cho cậu biết mình chính là mẫu thân của cậu, từ nay về sau sẽ không bao giờ chia lìa nữa. Nàng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cậu, cho đến khi cậu trưởng thành, và bắt đầu cuộc sống mới của riêng mình.
Nhưng nàng sợ mình làm vậy sẽ làm cậu sợ.
– Hi Nhi ơi!
Nàng bước lên một bước, thử thăm dò run giọng gọi tên cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!