Chương 2: (Vô Đề)

Vương Nữ rời Động Đình theo Thục Đạo trèo đèo lội suối đến Quỳ Châu gả vào Tạ gia, vào đêm tân hôn Tạ gia lang bỏ lại nàng vội vã rời nhà một chuyến không cần nhắc lại, coi như đó là tình thế bất đắc dĩ. Nhưng hơn nửa năm qua, sự khinh thường của Tạ mẫu và những chu toàn của Vương Nữ đều rơi vào mắt hạ nhân Mộ thị theo gả đến đây, ai mà không xót trong lòng.

Có điều không một ai nghĩ rằng sáng sớm thức dậy Vương Nữ lại như thay đổi thành người khác, vừa mở miệng là nói muốn về Động Đình, quả thực là ai nấy đều vui như lên trời.

Nhóm thị nữ người thì vào phòng thu dọn đồ đạc, người thì ra ngoài kêu quản sự Triệu Tề Đinh Phu khẩn cấp bố trí xe ngựa chuẩn bị lên đường, người nào người nấy vui vẻ phấn khởi.

Khác với các thị nữ vui vẻ phấn khởi, Mộ mụ mụ mặc dù cũng uất ức thay cho Vương Nữ và có chút bất mãn với Tạ gia, nhưng quyết định này của Vương Nữ thật sự quá đột ngột, hơn nữa còn có chút khác thường. Bà nhớ đến đôi mắt không giấu được nước mắt của Vương Nữ khi mở cửa bước ra, trong lòng càng thêm bất an, vào phòng nhìn thấy Vương Nữ tự tay gấp vài món quần áo của mình, bà do dự rồi đi đến gần, khẽ hỏi:

– Sáng nay Ông Chủ đã khóc à? Liệu có thể nói cho ma ma biết vì sao lại đột nhiên muốn quay về Động Đình không?

Phù Lan quay lại, bắt gặp ánh mắt đầy quan tâm của Mộ mụ mụ đang nhìn mình, trong lòng lại dâng lên một nỗi buồn chua xót. Đó là một nỗi hận vô hạn và đồng thời xen lẫn sự biết ơn vô hạn.

Cha mẹ nàng tình cảm sâu sắc, phụ thân tuy là Trường Sa vương nhưng cả đời chỉ có một vị vương hậu là mẫu thân nàng. Mẫu thân nàng vào năm nàng mười tuổi đã đổ bệnh mà qua đời, vết thương cũ để lại mà phụ thân thời trẻ tác chiến cũng tái phát, sức khỏe càng ngày càng yếu. Vào năm nàng mười ba tuổi, sau khi định hôn nhân cho nàng không lâu thì cũng đi theo mẫu thân nàng.

Dù đời này cha mẹ đã không còn sống trên cõi đời, đau đớn mất mát kia của nàng cũng tựa như ảo mộng, nhưng trong lòng nàng lại cảm nhận được rất rõ ràng, toàn bộ tình yêu kiếp trước đều thật sự đã xảy ra – đó là nỗi đau đớn thấu tận trái tim khiến cho nàng sáng nay lúc tỉnh dậy đã khóc đến không kềm chế được.

Nhưng nàng vẫn còn rất may mắn.

Nàng đã quay trở về năm mình mười sáu tuổi.

Ở trong kiếp mới sống lại này, nàng đã bị ngăn cách cùng với cốt nhục chí ái kiếp trước của nàng, vĩnh viễn không thể nào gặp lại được nữa, nhưng nàng lại có cơ hội cứu huynh trưởng của mình và a tẩu yêu quý của nàng, còn có Mộ mụ mụ luôn đối xử tốt với nàng, dùng mạng sống của mình để bảo vệ người nhà của mình.

Nàng cố ép nước mắt nóng bỏng ngăn không cho nó rơi xuống nói:

– Cháu không sao, chẳng qua tối qua mơ thấy ác mộng, mụ mụ không cần lo lắng cho cháu. – Dừng một chút, nàng bổ sung, – Mộ mụ mụ, cháu muốn về Động Đình, cháu đã quyết định rồi.

Vương Nữ từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ngoan ngoãn và nghe lời. Đây là lần đầu tiên Mộ mụ mụ thấy nàng dùng giọng điệu này để quyết định, hơn nữa còn rất quả quyết không cho người khác phản bác lại. Tuy rằng vẫn rất hoang mang nhưng bà cũng không hỏi nữa, chỉ dịu dàng nói:

– Vâng. Nếu Ông Chủ đã muốn về Động Đình thì chúng ta đi về thôi.

Mộ Phù Lan đi đến bên bàn lấy phong thư sáng nay mình đang viết xong và dán kín xong đưa qua.

– Mộ mụ mụ, bà phái người đáng tin dùng tốc độ nhanh nhất đưa phong thư này đến tay a tẩu cháu! Cháu có chuyện quan trọng cần phải để a tẩu biết được. Chúng ta đông người dù có đi nhanh đến đâu, cháu chỉ sợ vẫn bị chậm trễ.

– Bức thư này cực kỳ quan trọng!

Nàng nhấn mạnh tầm quan trọng của nó một lần nữa.

Mộ mụ mụ càng khó hiểu hơn, nhưng thấy nét mặt của nàng thận trọng và nghiêm trang liền gật đầu, nhận thư đi ngay.

Phù Lan nhìn theo bóng dáng Mộ mụ mụ đi rồi mới thở ra một hơi dài.

– Ông Chủ, lần này trở về quê  nhà, về đến nơi chắc thời tiết đã trở lạnh, có mang áo lông chồn này hay áo choàng kia về không ạ? Hay là mang theo cả hai cái ạ?

Đan Chu chỉ vào quần áo mùa đông hỏi ý nàng.

Phù Lan xoay người lại nói:

– Hãy thu dọn tất cả những cuốn sách ta từng mang tới, bao gồm cả y thư, cả cặp bình Chu Quỳ trên kệ, đóng gói toàn bộ mang về. Quần áo thì mang gì cũng được, đủ để thay đổi trên đường về là được.

Đan Chu sửng sốt.

Từ lúc Vương Nữ gả tới nơi này ngoại trừ của hồi môn phong phú thì còn mang theo rất nhiều sách, bao gồm cả y thư. Mà cặp Chu Quỳ kia chính là vật quý của lão Trường Sa vương quá cố. Trường Sa vương yêu thương muội muội nên cũng nhập nó làm của hồi môn, để bày tỏ lòng yêu thương và nhớ nhung đối với muội muội của mình. Đan Chu cho rằng Vương Nữ chỉ quay về quê nhà một thời gian, không biết tại sao lại bỏ quần áo mà lại phải gói ghém những món đồ nặng nề, bất tiện mang theo này?

– Ông Chủ? – Nàng hoang mang hỏi.

Phù Lan hơi mỉm cười với nàng.

– Cứ thu dọn theo ta phân phó là được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!