Chương 19: (Vô Đề)

Triệu Hi Thái liên tục ho, mặt đỏ bừng.

Thấy vậy, tùy tùng của y vội vã lấy ra một lọ thuốc đang mang trong người, mở nút và đưa cho y.

Triệu Hi Thái hít vài hơi từ lọ thuốc, cuối cùng cũng ngừng ho và thở khò khè, hồi phục lại. Trong mắt y hiện lên một tia xấu hổ, thấp giọng nói:

– Ta đúng là vô dụng, vừa gặp mặt đã xấu xí trước mặt muội rồi.

– Ta không phải lúc nào cũng như thế này đâu! Chẳng qua vừa rồi bất ngờ khi gặp muội thôi, nhớ tới những chuyện lúc nhỏ, kích động quá cho nên mới bị nghẹn thở một chút.

Y vội vàng giải thích thêm.

Mộ Phù Lan mỉm cười.

– Thế tử chuẩn bị đi gặp vương phi ạ? Tôi vừa từ chỗ vương phi đi ra, ngài mau đi đi.

Nàng cố ý đề cao giọng lên, nói xong gật đầu với Triệu Hi Thái, gọi thị nữ tới, tiếp tục bước về phía trước.

Ánh mắt Triệu Thái Hi dừng ở trên người nàng, khi nàng quay đầu đi, y nhìn theo bóng dáng của nàng, đột nhiên đuổi theo gọi.

– Ông Chủ!

Mộ Phù Lan quay đầu lại.

Y nhìn khuôn mặt dường như trùng khớp với ký ức thời thơ ấu của mình nhưng lại đẹp đến mức gần như hắn khó có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trên khuôn mặt y lại đỏ ửng lên, giống như ảnh hưởng của cơn ho vẫn chưa lắng xuống.

– Sáng nay khi gặp muội, có chuyện này ta muốn giải thích với muội. Khi xưa lúc muội rời khỏi thượng kinh, không phải ta không muốn đi tiễn muội đâu. Ta biết muội phải đi, ta rất muốn đi tiễn, chỉ là…

Chỉ là khi đó, mẫu phi y không cho phép y đi tiễn người bạn chơi cùng trong cung điện, cô bé có đôi mắt cong như vầng trăng lưỡi liềm khi cười.  Vì sức khỏe không tốt, mẫu phi trông giữ y rất nghiêm ngặt, cái này không được làm, cái kia không được động vào. Từ nhỏ y đã không có bạn bè, mọi người luôn cung kính y, nhưng không một ai chơi với y, vừa nhìn thấy y là né tránh, sợ nhỡ đâu làm y bị làm sao thì họ sẽ bị liên luỵ.

Chỉ có nàng là không tránh né y, chơi cùng y.

Y thích chơi chung với nàng, ở cùng với nàng bất kể nàng đang làm gì. Dù nàng yên lặng tập viết hay là đánh đu ở ngự hoa viên, y đều trốn sang một bên và lén lút quan sát rất lâu, không bao giờ thấy chán.

Triệu Hi Thái dừng một chút.

-…Lúc đó ta lại bị ốm. Khi ta khỏi rồi thì muội đã đi rồi.

– Muội sẽ không trách ta chứ? – Y cẩn thận hỏi.

Chuyện nhỏ như vậy từ thời thơ ấu và đã lâu như vậy, không đáng nhắc tới, nếu y không nhắc tới, nàng đã sớm quên mất rồi.

Nàng không hề hận con trai của Tề vương cũng giống như mình bị quấn vào một cuộc tranh đoạt quyền lực tàn khốc và mất mạng, thậm chí, đến hiện tại nếu y lên tiếng nhờ sư phụ nàng chữa bệnh, nàng cũng có thể dẫn y đến gặp Dược Ông. Nhưng nàng thực sự không muốn nhắc đến những câu chuyện cũ vô nghĩa này với y.

– Chuyện cũ lâu rồi, tôi cũng đã quên từ lâu rồi, thế tử không cần phải để ý. – Nàng lạnh nhạt nói.

Triệu Hi Thái nhìn nàng.

– Ông Chủ, mấy năm qua muội thế nào? Ta nghe phụ vương nói muội đã gả cho một tên cự khấu.

Đột nhiên, một tiếng ho nhẹ vang lên gần đó.

– Là Triệu thế tử à? Vừa rồi ta có gặp Tạ tiết độ sứ ở bên kia, nghe thấy tiếng nói chuyện bên này, sợ quấy nhiễu Thái hậu nên mới tới đây xem thế nào, thì ra là thế tử ở đây. Nghe nói mấy ngày trước ngài vừa mới vào kinh, khéo quá, hôm nay lại được gặp ngài ở đây.

– Tào Kim bái kiến thế tử!

Tào thái giám cười tươi đi tới, hành lễ với Triệu Hi Thái, kế đó quay sang Mộ Phù Lan, cung kính gọi "Ông Chủ".

Mộ Phù Lan giả vờ như vừa mới nhìn thấy y, liếc mắt ra phía sau y.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!