Chương 17: (Vô Đề)

Hi Nhi là con trai của nàng. Bất kể là lúc nào, nàng cũng không thể buông bỏ được máu thịt trong tim mình.

Mộ Phù Lan nhìn người đàn ông ngồi bên giường đang cúi đầu nhìn mình, không nhúc nhích.

Tạ Trường Canh nhìn vào mắt nàng. Hai mắt trống rỗng của nàng ban đầu dường như do cơn đau trong ác mộng gây ra, dần dần trở nên rõ ràng, đến cuối cùng như thể cũng nhận ra hắn là ai, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ từ từ thả lỏng cơ thể, lật người, lại lần nữa nhắm mắt lại và dường như lại chìm vào giấc ngủ.

Vừa mới tiến vào, hắn nghe thấy tiếng r. ên rỉ trầm thấp của nàng trên giường, âm thanh tràn đầy đau đớn và bi thương bị đè nén, giống như đang khóc nghẹn ngào. Hắn đi tới, thấy nàng đang gặp ác mộng, lông mày nhíu chặt, trán đầy mồ hôi lạnh, lông mi run rẩy, hai tay ôm chặt lấy mình cuộn tròn trên giường, trông vô cùng đau đớn.

Tuy biết nàng căm ghét mình, nhưng nom dáng vẻ của nàng như thế hắn cũng không đành lòng, vẫn gọi nàng tỉnh lại, cuối cùng cũng lay tỉnh được nàng, nhưng lại không nghĩ rằng khi nàng vừa tỉnh lại, nàng lại đột nhiên gọi ra một cái tên như vậy.

Tạ Trường Canh nhìn chằm chằm vào bóng lưng im lặng của nàng, sắc mặt dần dần lạnh xuống. Hắn cũng không hỏi thêm gì nữa, đứng thẳng lên đi ra khỏi phòng.

Hắn đi thư phòng, đã nửa đêm rồi, đóng cửa xong hắn lấy một tấm ga trải giường từ trong rương ra và trải lên chiếc sập đối diện giường. Chiếc sập được thiết kế để ngồi, không đủ dài, nhưng miễn cưỡng vẫn ngủ được.

Hắn nằm xuống.

Một đêm yên lặng.

Mấy ngày kế tiếp, Lưu hậu thường xuyên triệu Mộ Phù Lan vào cung làm bạn, phu nhân của các quan viên ở kinh thành biết được tin tức Nữ vương Trường Sa Mộ thị gả cho Tạ Trường Canh đến kinh thành, tất nhiên đều lần lượt đến thăm.

Mộ Phù Lan ban ngày bận việc ứng phó mọi người, buổi tối sống chung một phòng với Tạ Trường Canh, đương nhiên là phân giường ngủ, hắn cũng đi sớm về muộn, đôi bên tạm thời xem như hòa bình không có chuyện gì.

Vài ngày sau, là ngày mồng tám tháng chạp âm lịch.

Những năm gần đây, Lưu hậu dần dần trở nên nhiệt tình với thần phật, không chỉ kết giao được nhiều mối quan hệ tốt mà còn thực hiện nhiều nghi lễ Phật giáo trong cung mình ở. Hằng năm, vào hai ngày tháng tư Phật đản và mùng 8 tháng chạp bà ta sẽ rời cung đến chùa Hộ Quốc do hoàng gia xây dựng để lễ Phật.

Hôm nay là ngày Lưu hậu đi chùa Hộ Quốc lễ phật.

Từ cung điện đến chùa Hộ Quốc bên ngoài thành dọc đường không thể dừng lại nơi nghỉ ngơi, không cho phép có sơ suất gì. Đi ra ngoài, việc hộ vệ rơi trên người Tạ Trường Canh, do hắn đảm nhận nhiệm vụ thống lĩnh. Lưu hậu để tỏ lòng thành kính canh năm đã xuất phát lên đường, Tạ Trường Canh thì đã dậy vào lúc canh ba rồi.

Lưu hậu lễ phật, tất nhiên cũng có không ít mệnh phụ đi theo hầu. Mộ Phù Lan cũng trong nhóm theo giá.

Sau khi Tạ Trường Canh đi rồi, Mộ Phù Lan cũng đã tỉnh, tới hơn canh tư nàng mới dậy đi rửa mặt thay quần áo, ăn mấy miếng điểm tâm, dẫn theo hai thị nữ lên xe ngựa ra ngoài.

Tạ trạch cách hoàng cung rất gần, đi qua hai con phố là đến.

Lúc Mộ Phù Lan đến, sắc trời vẫn tối om, nhưng bên ngoài cổng phía tây của cung điện nơi Lưu hậu sắp đi lại đèn đuốc rực rỡ sáng như ban ngày. Đội Ngự lâm quân mặc giáp trụ đã xếp thành hai hàng ở hai bên cửa cung. Từng chiếc xe sang trọng nối tiếp nhau, cùng với tiếng bánh xe lăn trên mặt đất ầm ầm không ngừng chở theo một nhóm phụ nữ quyền quý nhất Thượng Kinh tụ họp tại đây, các nô gia theo sự chỉ huy của thái giám chấp sự đỗ xe ngựa ở những địa điểm được chỉ định theo vị trí của họ, xếp hàng nghênh đón Lưu hậu ra cung.

Tiết độ sứ là ngoại quan, chức nhị phẩm, dựa theo thứ tự, xe ngựa của Mộ Phù Lan phải ở phía sau cùng, nhưng thái giám chấp sự vừa nhìn thấy xe ngựa của Tạ phủ tới thì lập tức nở nụ cười tươi ra đón, dẫn xe đến phía trước, gần cổng cung rồi đỗ lại.

Thời tiết giá lạnh, bọn họ phải ra ngoài sớm để đợi Lưu hậu ra cung, đối với nhóm mệnh phụ ngày thường sống trong nhung lụa mà nói đây rõ ràng là một việc khó khăn, nhưng có được cơ hội đi theo Lưu hậu đi chùa Hộ Quốc lễ phật thì quả là chuyện đáng tự hào. Các phu nhân các gia các phủ không những không thấy khổ mà còn coi đó là vinh dự.

Mọi người đều biết Tạ Trường Canh được Lưu hậu sủng ái, ngay cả phu nhân của hắn là Mộ thị Vương Nữ Trường Sa quốc nghe nói vốn dĩ không được Lưu hậu yêu thích mới vào kinh mấy ngày cũng đã được Lưu hậu triệu vào cung gặp mặt nhiều lần. Yêu ai yêu cả đường đi lối về, sự ưu ái to lớn bực này có thể thấy rõ được, sáng nay ra ngoài lễ phật lại sắp xếp vị trí Mộ thị theo giá như thế càng là bằng chứng rõ rệt.

Mộ Phù Lan ngồi ở trong xe ngựa, cũng biết mình đang trở thành đối tượng chú ý của mọi người. Nàng nhận lấy chiếc chăn ấm mà thị nữ đi cùng xe đưa cho, lúc nhắm mắt dựa vào ghế ngồi, nghe quản sự Tạ phủ ở bên ngoài xe nói:

– Ông Chủ, Tề vương phi sai người đưa cho ngài một chiếc chăn lông cừu ạ.

Mộ Phù Lan mở mắt ra.

Thị nữ mở cửa xe ra.

Một quản sự cầm trên tay một chiếc áo lông chồn, đứng trước xe ngựa, khom người cười nói:

– Vương phi nhà tôi nói thượng kinh rất lạnh, Ông Chủ quen thời tiết phía Nam, vương phi nhớ Ông Chủ sợ lãnh, trong xe ngựa của vương phi lại tình cờ có thừa một chiếc chăn nên kêu tiểu nhân mang tới cho Ông Chủ.

Tề vương Triệu Long là một trong những tông thất có quan hệ thân cận với hoàng đế trong rất nhiều phiên vương, lúc trẻ sống ở thượng kinh một thời gian dài, về sau Lưu hậu cầm quyền, quan hệ với tông thất trở nên căng thẳng, ông ta cũng trở về đất phong, nhưng vẫn chủ trương lấy hòa bình làm chính, luôn chu toàn giữa các phiên vương và Lưu hậu, cũng coi như có vọng trọng.

Mấy năm nay, Lưu hậu đã tỏ lòng nhân từ với Tề vương, ân chuẩn cho Tề vương mỗi năm vào kinh tham gia lễ tế tổ tiên tại đền thờ tổ tiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!