Chương 14: (Vô Đề)

Sáng sớm ngày hôm sau, cách giờ Thìn chỉ còn một khắc, triều hội đã sắp bắt đầu rồi. Dựa theo lệ thường, các đại thần đến sớm đều đã tập trung đều tập trung tại phía đông hoàng cung để chờ Lưu thái hậu mang theo ấu đế lên triều nghe báo cáo và quyết định sự việc. Mọi người hoặc ngồi hoặc đứng, tốp năm tốp ba xì xào bàn tán. Chủ đề họ thảo luận tất nhiên liên quan đến Hà Tây tiết độ sứ Tạ Trường Canh, người được Lưu Hoàng hậu sủng ái.

Sẩm tối hôm qua hắn đã đến kinh thành và đã nộp một bản báo cáo vào trong cung. Thái hậu quan tâm hắn đi đường vất vả bảo hắn không cần phải vào cung ngay, cứ nghỉ ngơi một tối, sáng mai yết kiến cũng không muộn.

Tin tức này đã lan truyền rộng khắp rồi.

Mọi người đều đang nói về công lao của hắn trong việc trấn áp loạn Giang Đô vương, hâm mộ hắn lại lập công lớn lần nữa, lần này vào kinh báo cáo công tác ắt không thể thiếu chuyện phong quan tiến tước lần nữa.

Trong lúc họ đang nói chuyện, một cung nữ đi vào truyền lời của Thái hậu, nói sáng nay triều hội sẽ lui lại nửa canh giờ, bảo các vị đại thần tiếp tục chờ ở chỗ này.

Cung nhân vừa đi, phía đông triều đình đột nhiên tràn ngập tiếng ồn ào. Mọi người đều biết đây chính là cuộc gặp riêng giữa Lưu Thái hậu và Tạ Trường Canh.

Vì hắn mà ngay cả triều hội cũng phải lui lại, khiến tất cả phải chờ đợi ở đây. Mọi người ngoài hâm mộ ra còn có sự đố kỵ. Chẳng mấy chốc, cũng không biết là ai khơi mào, tiêu điểm chú ý của mọi người từ công lao của Hà Tây tiết độ sứ Tạ Trường Canh chuyển sang một tin đồn vừa mới truyền đến quan trường kinh thành vài ngày trước.

Đầu năm, Tạ Trường Canh đã thành thân với Vương Nữ Trường Sa Quốc đính hôn ba năm trước, không nghĩ tới gặp loạn Giang Đô vương, vào ngay đêm tân hôn hắn lại phải rời xa kiều thê đi làm việc, việc  này cũng không tính là bí mật gì. Lúc đó có đồng liêu dự yến tiệc, vì thế một truyền mười, mười truyền trăm, mọi người đều biết cả.

Nhưng có lẽ vì lúc ấy hắn không xoa dịu được thê tử mới cưới của mình nên nàng đã giận dỗi trở về Trường Sa Quốc. Vào tháng trước, sau khi bình định xong phản loạn, Tạ Tiết độ sứ lập tức lên đường đi Trường Sa Quốc muốn đón Vương Nữ về nhà, nhưng mà không nghĩ rằng lại đụng phải tường nam ở đó. Hắn không những không đón được kiều thê về nhà mà nghe nói còn bị Trường Sa vương trẻ tuổi luôn coi thường xuất thân của hắn mà sỉ nhục hắn, cuối cùng hắn mặt xám xịt tay không mà về.

Nguồn gốc của tin đồn này hẳn phải đến từ vị quan giám chính được triều đình phái đến Trường Sa Quốc.

Triều đình bố trí quan giám chính ở mỗi phiên quốc, những người này phải nộp báo cáo hàng tháng để báo cáo những chuyện giám sát của mình. Đây là quy tắc được đặt ra của bổn triều đối với phiên quốc mới được thành lập.

Bất kể tin tức có chân thực hay không, hầu hết các quan viên ở kinh thành đều ghen tị và coi thường Tạ Trường Canh có xuất thân tầm thường. Từ quan điểm này, tất cả đều trở thành người ủng hộ Trường Sa vương Mộ Tuyên Khanh. Nhìn thấy Tạ Trường Canh chịu thất bại như vậy và tự biến mình thành trò cười trong các buổi trà dư tửu hậu, ai mà không vui sướng khi người gặp họa chêm vào vài câu?

Hiện tại triều hội cũng bởi vì hắn mà phải rời lại.

Mọi người bắt đầu bung xõa thì thầm bàn tán truyền đạt tin tức họ nghe được, bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc với hoàn cảnh của Tạ Tiết độ sư.

Cùng thời khắc đó, Tạ Trường Canh đang chờ ở bên ngoài điện Tuyên Chính.

Mặc dù không ở phía đông triều đình, nhưng giờ phút này ở nơi đó đang bàn tán chuyện gì trong lòng hắn biết rõ. Đêm qua Tào Kim truyền mật tin cho hắn cũng đã nhắc đến việc này. Có lẽ là sợ hắn khó chịu nên chỉ nhắc sơ qua một câu, nói lần này những gì hắn gặp phải trên hành trình ở Trường Sa Quốc đã lan truyền rồi.

Tạ Trường Canh vẫn rất bình tĩnh đứng ở bên ngoài điện chờ được truyền gặp.

Có tiếng bước chân vang lên, đại thái giám Dương Quảng Thụ hầu hạ Lưu hậu đích thân ra bên ngoài điện nói Thái hậu triệu gặp, dẫn Tạ Trường Canh đi vào.

Tạ Trường Canh đi theo vào trong, đến trước mặt Lưu hậu đang ngồi trong điện, quỳ xuống cung kính quỳ lạy lễ thần tử.

Lưu hoàng hậu mới ngoài bốn mươi nhưng đã làm thái hậu nhiều năm. Mười năm trước, Hoàng hậu Mộ thị đến từ Trường Sa Quốc hoăng, năm sau bà ta được lập làm kế hậu, con trai sinh ra sau đó cũng được lập làm Thái tử.

Hoàng đế vốn có bệnh kín, không tới hai năm cũng băng hà. Hoàng đế kế vị còn nhỏ tuổi, đương nhiên, tất cả mọi việc đều do Thái hậu nghe xử lý. Sau khi cầm quyền, bà ta bài trừ dị kỷ. Nhóm phiên vương Triệu họ bị phân phong các nơi, tự xưng là long tử long tôn, hậu duệ quý tộc, làm sao chịu cam lòng bị ngoại thích gây khó dễ ngồi chờ chết, đều muốn loại bỏ gian hậu và lên thay thế.

Đây chính là nguyên nhân sâu xa dẫn đến tình trạng hỗn loạn kéo dài trong nhiều năm trên cả nước.

Nhóm phiên vương quá nhiều, liên hợp lại phản đối Lưu Hậu chấp chính, không phải nơi này tạo phản thì chính là bức vua thoái vị. Lưu hậu dù có thủ đoạn đến mấy và nhà ngoại cũng có thế lực đến mấy thì cũng lo đến sứt đầu mẻ trán.

Ba năm trước, phản loạn lại nổi lên, loạn binh lao thẳng tới kinh thành, Lưu hậu phái người đi bình loạn nhưng nhiều lần đều gặp thất bại, kinh thành tràn ngập nguy cơ, đang lúc gặp phải áp lực rất lớn thì Tạ Trường Canh lại xuất hiện đúng lúc. Trong ba năm này, hắn dùng tài năng quân sự xuất chúng của mình giúp Lưu hậu trấn áp nhiều cuộc nổi loạn dữ dội của phiên vương, địa vị của Lưu hậu bấy giờ mới có thể củng cố, làm sao bà ta không nhìn hắn bằng con mắt khác?

Bà ta mỉm cười bảo Tạ Trường Canh đứng dậy, ra lệnh cho cung nhân nhường chỗ ngồi cho hắn, cười nói:

– Hôm qua khanh trình lên báo cáo chi tiết, bổn cung và bệ hạ đã xem rồi, làm tốt lắm. Loạn Giang Đô vương có thể bình định, công đầu thuộc về khanh. Khanh đã giúp triều đình phân ưu giải nạn, tuy rằng bệ hạ còn nhỏ tuổi nhưng cũng biết nói với ta khanh là trung thần lương tướng. Khanh muốn được phong thưởng gì cứ lên tiếng.

Tạ Trường Canh nói:

– Đây chỉ là bổn phận của vi thần. Thần phụng chỉ phải trấn áp cuộc nổi loạn, lại nhờ hồng phúc của Thái hậu và bệ hạ và sự tận tụy cống hiến của tướng sĩ mới không làm nhục mệnh. Thần vốn dĩ chỉ là một thường dân, có được vinh quang như hôm nay đã cảm kích vô cùng rồi, không có ý nghĩ về muốn được thưởng công nữa ạ.

Lưu hậu rất vừa lòng với thái độ của hắn, nở nụ cười tươi.

– Tạ khanh, khanh tuổi còn trẻ nhưng đã làm được chức quan như hôm nay, tuy rằng khanh được phong tước hiệu là vì công lao, nhưng nếu khanh tiến thêm nữa, ta sợ rằng khanh sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người. Lần này ta sẽ không phong tước hiệu cao quý cho khanh nữa mà sẽ phong mẫu thân khanh là cáo mệnh, khanh thấy sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!