Chương 13: (Vô Đề)

Tạ Trường Canh ngày đi đêm nghỉ, nửa tháng sau đã về đến huyện Tạ.

Hắn đêm khuya về đến cửa nhà, lúc gõ cửa, người gác cổng lại đang ngủ say và không biết gì. Hắn sợ tiếng động lớn sẽ làm ảnh hưởng đến mẹ già, vì thế trèo tường đi vào trong đi đến sương phòng của mình.

Cửa phòng hé mở, hắn đẩy cửa ra đi vào, thắp một ngọn đèn dầu trên bàn, ngước mắt lên, tầm mắt rơi vào chiếc giường đối diện. Rèm giường đôi được móc bằng một cặp móc vàng, treo lơ lửng ở hai bên, gối uyên ương và chăn đỏ trên giường vẫn như cũ, căn phòng lạnh lẽo cô quạnh.

Sau khi dẹp loạn Giang Đông vương, theo lệ thường hắn cần báo cáo công việc với triều đình, bởi vì hành trình đi Trường Sa Quốc mà chậm trễ một thời gian, vì vậy hắn cần phải nhanh chóng đến kinh thành.

Mấy năm nay hắn rất ít khi về nhà, nghĩ đến người mẹ già góa bụa của mình, hắn vô cùng áy náy. Lần này sau khi rời khỏi Trường Sa Quốc, hắn muốn về nhà sớm cố gắng tranh thủ thời gian bầu bạn bên mẹ già mấy ngày, sau đó thì lại lần nữa lên đường xa nhà. Chờ lầu sau trở về cũng không biết là khi nào, vì thế hành trình quay về lần này của hắn rất vội vã.

Cuối cùng cũng về tới nhà, mấy ngày đi đường hắn cũng có chút mệt mỏi, đang chuẩn bị buông hành lý xuống thay quần áo thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng sau lưng.

Hắn mở cửa ra.

Đứng ngoài cửa là một cô gái trẻ cầm nến trong tay, khuôn mặt xinh xắn, tóc xõa, một lọn tóc đen buông xuống trước ngực, mặc một chiếc áo khoác màu xanh lá cây nhạt để giữ ấm, cổ áo rộng, để lộ một chiếc áo lót màu hồng bên trong. Nom dáng vẻ này dường như cô ta vừa mới rời khỏi giường.

Nhìn thấy hắn xuất hiện ở cửa, cô ta lộ vẻ ngạc nhiên trên mặt, mắt sáng lên, gọi một tiếng "tỷ phu".

Cô gái này chính là Linh Phượng của Thích gia.

Tạ Trường Canh hơi ngẩn người, sau đó đưa mắt nhìn về phía một gian phòng bên cạnh. Cánh cửa bên kia cũng hé mở một nửa. Hiển nhiên, cô ta vừa mới bước ra căn phòng đó.

– Vừa nãy muội nghe thấy có tiếng động ở bên này nên ra xem thế nào, không ngờ là tỷ phu trở về…

- Cô ta dừng một chút, ngước lên nhìn vào bên trong. – Phu nhân cũng theo tỷ phu trở về ạ?

Tạ Trường Canh không lên tiếng.

Có lẽ cô ta đã nhận ra con gái Mộ thị không theo về cùng hắn, chần chừ một chút nói tiếp:

– Trong phòng lạnh lắm phải không ạ? Trong nhà không ai biết tối nay tỷ phu sẽ về nên không ai chuẩn bị gì. Tỷ phu mau đi vào đi ạ, để muội nổi bếp lò cho huynh cho người ấm áp trước…

Nói xong cô ta đang muốn đi vào trong phòng.

– Ngươi chuyển đến phòng bên cạnh từ khi nào?

Tạ Trường Canh không hề nhường đường, lên tiếng hỏi.

Sắc mặt Thích Linh Phượng hơi ửng hồng, thấp giọng nói:

– Mới chuyển đến mấy ngày trước thôi ạ…Lão phu nhân không cẩn thận bị phong hàn, Thu Cúc hầu hạ không tốt, cho nên muội tới chăm sóc. Lúc lão phu nhân khỏe lên thì không cho muội đi nữa, sắp xếp cho muội ở chỗ này, muốn muội chờ tỷ phu và phu nhân trở về thì…

Cô ta nói đến đây thì dừng, cụp mắt xuống.

Một cơn gió đêm thổi tới và thổi tắt ngọn nến trên tay cô ta.

Bốn phía tức khắc rơi vào bóng tối.

– Tỷ phu…..

- Cô ta ngẩng lên run rẩy gọi.

Bóng đêm mê ly. Cái bóng của cô ta khẽ di chuyển.

– Phu nhân tạm thời không về, ngươi ở nơi này không tiện, ngày mai trở về đi.

Tạ Trường Canh nói một câu, giọng ôn hòa, sau đó bước ra khỏi phòng đi về phía nhà chính nơi mẫu thân ở.

Khi đến cửa, hắn tình cờ gặp A Miêu nửa đêm đi ra ngoài giải quyết nhu cầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!