Mộ mụ mụ đi vào nội thất, trông thấy Mộ Phù Lan nằm trên sập mỹ nhân, cơ thể cuộn tròn, trạng thái đau khổ, hoảng sợ chạy tới.
– Ông Chủ, cô sao rồi?
– Là ngài ấy làm cô bị thương rồi phải không?
Bà ôm chặt Mộ Phù Lan, liên tục hỏi, thấy Mộ Phù Lan vẫn không nhúc nhích, vội vàng lật người nàng lại, kiểm tra thân thể nàng.
Mộ Phù Lan thì thào nói "cháu không làm sao", nhắm mắt lại một lát, bình tĩnh lại tâm trí rồi ngồi dậy. Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, trán và cổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng sau khi mở mắt ra, ánh mắt trong trẻo, biểu cảm bình tĩnh.
Mộ mụ mụ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy khăn tay lau mồ hôi cho nàng.
Mộ Phù Lan dựa vào sập mỹ nhân:
– Người đi rồi ạ?
– Vừa rồi tôi chờ ở bên ngoài thấy ngài ấy đi ra, sắc mặt không được tốt lắm, không nói câu nào mà đi ra ngoài luôn…
– Ông chủ, cô và ngài ấy có chuyện gì…
Mộ Phù Lan không trả lời.
Đúng lúc này có thị nữ truyền lời, nói Trường Sa Vương và vương hậu sai người tới hỏi tình hình của vương muội thế nào rồi. Mộ Phù Lan cử người trả lời, nói lát nữa mình sẽ đi gặp vương huynh và vương tẩu, ngoài ra, cùng mời cả Lục Lâm và Viên Hán Đỉnh tới luôn, nàng có chuyện quan trọng muốn thảo luận.
Một nén nhang sau, nàng chải đầu ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước mặt Mộ Tuyên Khanh và Lục thị. Gần như ngay sau đó, Lục Lâm và Viên Hán Đỉnh cũng gấp gáp đi vào vương phủ.
Mộ Tuyên Khanh nói với Mộ Phù Lan:
– Họ Tạ đã dẫn người của mình đi ngay trong đêm, thừa tướng đã đi tiễn rồi. Hắn nói để muội ở lại đây điều dưỡng sức khỏe. Muội muội, hai người rốt cuộc đã nói chuyện gì vậy?
Viên Hán Đỉnh lớn lên cùng huynh muội Mộ thị, giống như huynh muội ruột thịt của nhau, Lục Lâm lại là quan hệ thông gia, cho nên lúc hỏi câu này Mộ Tuyên Khanh cũng không kiêng dè gì.
Với sự hiểu biết của Mộ Phù Lan đối với Tạ Trường Canh, mặc dù cuối cùng hắn cũng phất tay áo bỏ đi không để lại câu nào, nhưng chắc hẳn đã đồng ý với phương pháp thỏa hiệp mà mình đưa ra – đồng ý chấm dứt quan hệ với mình, có điều tạm thời chưa cống bố công khai.
Quả nhiên đúng như dự liệu của nàng.
– A huynh, đúng là vậy ạ. Từ sau khi muội đến đó không hợp với khí hậu bên đó. Tuy hắn còn chưa đồng ý ly hôn nhưng nói để muội ở lại bên này tĩnh dưỡng sức khỏe, không hề có ý ép buộc muội về bên kia. – Nàng đáp.
Mộ Tuyên Khanh mặc dù có chút không hài lòng với kết quả này nhưng hôn nhân của vương muội và họ Tạ dù sao cũng do phụ vương quyết định, vương muội cũng đã gả qua đó rồi, nếu như họ Tạ trở mặt đòi người, chàng cũng chẳng có cách nào cả, cũng may là vương muội không bị hắn mang đi. Chàng mắng lên:
– Hôm nay ta đã biết thế nào là một kẻ vô liêm sỉ!
Mộ Phù Lan nói:
– Vương huynh, người đã đi rồi trong thời gian tới sẽ không đến đây nữa, huynh đừng lo.
Lục Lâm cũng rối hết cả lòng, đứng bên thở dài:
– Chuyện gì xảy ra vậy? Đang yên đang lành làm sao lại thành ra thế này? Lúc hắn đi mặc dù rất khách sáo lịch sự, nhưng ta vẫn cứ lo lắng liệu hắn có ghi hận trong lòng không. Lưu hậu vẫn luôn có ác cảm với Trường Sa quốc ta, Tạ Tiết độ sứ cũng coi như là người của bà ta, lúc này hắn đến đây lại bị tổn thất như này, ta chỉ sợ hắn trả thù thôi.
Mộ Phù Lan nói:
– Theo ta, Tạ Trường Canh chắc sẽ không ra tay với Trường Sa nhanh như vậy đâu. Hắn có dã tâm rất lớn, trong mắt hắn, Trường Sa Quốc chúng ta hiện giờ thậm chí không phải là chướng ngại vật gì cả. Cho dù hắn ghi hận thì cũng sẽ không dốc sức đối phó với chúng ta đâu, nhưng sau này thì không thể nói trước được. Chúng ta cũng nên coi đó là mối họa từ xa.
Kiếp trước, sau khi lên làm hoàng đế, chuyện đầu tiên hắn làm chính là xóa bỏ đi toàn bộ phiên quốc, thanh trừng phiên vương. Lúc ấy Trường Sa Quốc đã bị tiêu diệt, tộc nhân còn lại của Mộ thị bởi vì nhờ có vị "Nguyên hậu" nàng nên mới giữ được Nhạc thành, xem như là may mắn trong số nhiều phiên vương.
Nhưng ở kiếp này, mọi thứ có thể sẽ khác.
Viên Hán Đỉnh gật đầu tán thành, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!