Chương 11: (Vô Đề)

Đại điện trống rỗng, ánh sáng mờ nhạt và im lặng.

Một thiếu niên 14 tuổi, mặc đồ tang trắng như tuyết, khuôn mặt nhợt nhạt, thân hình gầy gò yếu ớt lặng lẽ quỳ trước bài vị trường sinh của mẫu thân đã mất cách đây mười năm. Phía trước tấm bài vị có một ngọn đèn trường minh, thắp sáng cả ngày lẫn đêm. Đằng trước là một cái bàn thần, trên đó đặt một cái đỉnh lò nhỏ với những nén hương đang cháy, gần đó có một bình rượu và một đĩa hoa quả cúng.

Thiếu niên nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đèn trường minh, đứng bất động.

Tại cửa điện dần dần vang vọng những tiếng bước chân từ xa tới gần. Hoàng đế khai quốc triều Đại Chu, phụ hoàng của cậu, đêm khuya đạp lên tuyết trắng cuối cùng cũng tới linh cung mẫu thân cậu. Nhưng mà hắn không đi vào mà đứng ở bên ngoài điện.

Hoàng đế đang ở thời kỳ tuổi tác sung sức nhất của cuộc đời, mặc dù mặc trang phục để tang Thái hậu, nét mặt cũng đầy vẻ mệt mỏi, nhưng uy nghiêm của một hoàng đế vẫn đủ khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.

Hắn nhìn nội điện u ám, quay sang Mộ mụ mụ, hỏi:

– Có chuyện gì?

Mộ mụ mụ mấy năm nay vẫn bầu bạn bên Hi Nhi quỳ gối trong bậu cửa, bẩm báo:

– Bệ hạ, ngày mai là ngày giỗ năm thứ mười của Nguyên hậu, cho nên điện hạ mới cả gan tối nay thỉnh cầu bệ hạ dời bước tới nơi này ạ.

Gió gào thét sau lưng, cuốn theo tuyết trên bầu trời đêm đen kịt từ mái hiên cung điện cao lớn lao nhanh đến cửa cung điện mở, gió thổi tung tay áo của hoàng đế, để lộ một góc áo long bào màu vàng mà hắn mặc bên trong tang phục.

Thân hình hắn khựng lại một lát, cuối cùng cất bước đi vào bậu cửa.

– Các ngươi ra ngoài hết đi.

Mộ mụ mụ dập đầu, đứng dậy, lui đi ra ngoài.

Một cánh cửa cung điện ngăn tuyết và gió đầy trời ở bên ngoài điện.

Hoàng đế đi theo sự chỉ dẫn của ánh lửa mờ ảo chập chờn của đèn trường minh sâu trong đại điện, chậm rãi đi đến phía sau thiếu niên rồi dừng lại.

Thiếu niên đang quỳ trước bài vị trường sinh của mẫu thân đứng dậy, quay sang hoàng đế lại quỳ xuống lễ bái.

Cậu không thể nói chuyện.

Bắt đầu từ mười năm trước, từ sau khi thoát thân khỏi Bồ thành thì cậu đã không thể nói chuyện được nữa. Đứa trẻ từng thông minh và hoạt bát đã hoàn toàn mất khả năng nói chỉ sau một đêm và trở thành người câm. Sau đó, bất chấp mọi nỗ lực của thái y, đến cùng vẫn không có kết quả gì.

Các cung nhân âm thầm đồn đại, nói hoàng trưởng tử điện hạ rõ ràng lúc nhỏ bị một cú sốc lớn cho nên đã bị mất giọng và không thể nói được.

Hoàng đế nhìn bài vị trường sinh, lặng thinh một lát nói với bóng người gầy gò đang quỳ dưới đất trước mặt:

– Ngày mai phụ hoàng sẽ phái người tới đây tế điện mẫu hậu con.

Thiếu niên vẫn phủ phục dưới đất, như thể không nghe thấy.

Hoàng đế đi đến trước mặt thiếu niên, hơi cúi cùng đưa tay ra nhẹ nhàng nắm bả vai cậu muốn nâng cậu đứng lên.

Thiếu niên từ từ ngước mặt lên.

Khuôn mặt này nhợt nhạt và gầy, nhưng ngũ quan mặt mày đều rất thanh tú đẹp đẽ.

Hoàng đế xuất thân từ một gia đình khiêm tốn lại tranh đoạt được thiên hạ, được các đại thần tôn sùng là đại đế minh quân bất thế, nhưng nghe nói lúc hắn còn trẻ tuổi dung mạo tuấn tú, phong độ như văn sĩ. Khuôn mặt của thiếu niên trông giống hoàng đế, nhưng người trong cung lại nói rằng lông mày và mắt của cậu giống Nguyên hậu hơn.

Nguyên hậu qua đời cách đây mười năm, theo lời kể của những người từng gặp, Nguyên hậu được xưng là mỹ nhân đẹp nhất Trường Sa Quốc, một thế hệ quốc sắc, dung mạo như tiên nữ. Dung mạo của hoàng trưởng tử điện hạ là sự kết hợp các nét đẹp của cha mẹ, máu rồng tủy phượng, tất nhiên là xuất chúng. Tiếc nuối duy nhất chính là cậu đã mất đi năng lực ngôn ngữ.

Hoàng đế nhìn đôi mắt trong trẻo quen thuộc trước mắt, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, trầm giọng nói:

– Hi Nhi, trẫm biết trong lòng con có bất bình với trẫm. Con đừng trách phụ hoàng, con là trưởng tử của trẫm, trẫm cũng biết con thông tuệ hơn người. Nếu không phải con không thể nói được, trầm làm sao lại không cho con làm Hoàng thái tử được?

Hắn dừng một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!