Chương 101: (Vô Đề)

Mùa đông năm ấy, vào thời điểm gần cuối năm, tuyết đọng trên Thiên Sơn dày đặc hơn hẳn mọi khi. Suốt hơn nửa tháng trời, trên cổ đạo không thấy bóng dáng một ai, thế nhưng trong Kim Thành, không khí lại náo nhiệt chưa từng có.

Ngay trước khi tuyết lớn phong tỏa đường sá, chuyến vật tư cuối cùng dùng để chống chọi mùa đông từ Hà Tây gửi đến kịp lúc. Mỗi người đều được phát một chiếc áo bông dày dặn, ngoài ra còn có từng xe lớn cá thịt cùng các loại rau quả mùa đông vốn khó thấy nơi đây, số lượng dồi dào, đủ dùng cho suốt mùa giá rét. Nhóm thương nhân nước Câu Tỳ La để tỏ lòng cảm kích, sau khi trở về cũng sai người mang tới Kim Thành nhiều lễ vật, trong đó có mấy xe rượu nho ngon nổi tiếng, chứa trong thùng gỗ lớn.

Rượu nho Tây Vực xưa nay vốn quý, thường có danh cống phẩm dâng lên triều đình, người người đều biết danh tiếng của nó. Tới ngày cuối cùng trước thềm tân lịch, trong Kim Thành người người mổ dê mổ bò, Thành chủ ban rượu ngon, lệnh cho binh sĩ cùng nhau chia uống. Khắp nơi tràn ngập tiếng cười vui vẻ, ai nấy đều hoan hỉ chúc mừng năm mới, mãi đến tận đêm khuya mới chịu tàn tiệc.

Đông qua xuân đến, băng tan tuyết chảy, một phong thư gửi từ Thiên Sơn được chuyển tới tay thiếu niên trong hoàng cung Thượng kinh.

Là thư tay của Mộ Phù Lan.

Nàng nói mọi sự đều ổn, dặn cậu chớ nên lo lắng. Thời tiết đang dần ấm lên, đường sá đã khai thông, lúc rảnh rỗi nàng thường ra ngoài đi dạo. Không giống như năm xưa đến vội vàng mà đi vội vã, nay lưu lại nơi đây lâu ngày mới hay nơi đây non nước hùng vĩ, sản vật phong phú, chẳng thể dùng bút mực mà tả hết. Mấy ngày trước, nàng tình cờ gặp đoàn thương nhân đầu tiên từ phương Đông sang vào đầu xuân, trò chuyện đôi câu, được biết triều đình đầu năm lại ban chiếu giảm thuế, dân chúng được hưởng ân huệ, cảm niệm thánh ân, nàng lấy làm vui mừng, dặn cậu chăm lo việc nước nhưng cũng chớ nên quá sức.

Nàng còn viết rằng, dân chúng ở cả hai miền nam bắc Thiên Sơn đều xem bạch ly là thần thú, gặp được thì coi là điềm lành. Năm ngoái khi tuyết lớn phong kín núi non, có binh sĩ bắt được một con bạch ly bị thương ngoài hoang dã, mang về trong thành dâng lên nàng. Nàng chữa khỏi vết thương cho nó, dạo gần đây nhân tiết xuân ấm áp, liền thả nó trở về nơi hoang dã. Trước khi rời đi, con bạch ly như có linh tính quay đầu nhìn lại mấy lần, rồi mới chầm chậm lội qua nước mà đi.

Trong thư, nàng dông dài kể về sinh hoạt thường nhật nơi ấy, tựa như trò chuyện vu vơ việc nhà, nửa câu cũng chẳng nhắc đến người đàn ông kia. Chỉ đến cuối thư, nàng đính kèm một tấm bản đồ địa lý nam bắc Thiên Sơn vẽ trên da dê, nói rằng người vẽ bản đồ ấy đã mất vài năm trời, đích thân đặt chân đến từng cửa ải, từng con sông mới có thể hoàn thành. Những chấm khoanh tròn trên bản đồ chính là vị trí được khuyến nghị đặt trạm gác, để triều đình có thể tham khảo và sử dụng khi cần.

Thiếu niên ấy đọc đi đọc lại lá thư, đặt xuống, lại cầm lấy tấm bản đồ da dê lên trải ra trên bàn, chăm chú nhìn hồi lâu, sau đó đứng dậy, từ trong một chiếc rương đàn lấy ra một vật dài được bọc trong vải. Cậu từng lớp từng lớp tháo ra, cho đến khi dưới lớp vải hiện lên thanh kiếm có hoa văn mây xanh mà mình đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

Cậu chầm chậm rút kiếm ra, đặt ngang trước mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh phản chiếu trên lưỡi kiếm, đôi mắt dần dần đỏ hoe.

……

Tháng sáu, mấy ngày nay, chính là thời điểm tốt nhất để hái một loại thảo dược tên là Tử Đan Thảo, đợi thêm mấy ngày nữa, khi hoa nở, dược tính sẽ giảm đi rất nhiều. Tạ Trường Canh gác lại mọi việc khác, đặc biệt cùng Mộ Phù Lan ra khỏi thành lên núi hái thuốc. Hai người khởi hành từ sáng sớm, cưỡi ngựa đến chân núi rồi thả ngựa ăn cỏ, Tạ Trường Canh bảo những người đi cùng đợi dưới núi, còn mình thì cùng Mộ Phù Lan leo lên.

Dưới đường tuyết, dòng suối chảy róc rách, hoa dại nở rộ khắp nơi, hai người vừa hái thuốc vừa ngắm cảnh, bất giác, đã quá nửa ngày trôi qua. Tạ Trường Canh thấy nàng leo núi cũng có vẻ mệt, phía trước vừa vặn có một tảng đá bằng phẳng, liền bảo nàng ngồi xuống nghỉ ngơi.

Mộ Phù Lan ngồi trên đá, ôm gối lặng lẽ nhìn bóng dáng phu quân đang trèo núi hái thuốc giúp mình ở đằng xa, dần dần xuất thần. Một lát sau, thấy hắn trở lại, nàng hoàn hồn, vội từ trên đá bước xuống đón.

– Nàng xem đủ chưa? Nếu chưa đủ, ta đi tìm thêm cho nàng. – Tạ Trường Canh hỏi.

– Đủ rồi ạ, chúng ta xuống núi thôi.

Mộ Phù Lan lấy khăn tay ra, lau mồ hôi lấm tấm trên trán trượng phu. Tạ Trường Canh nhân cơ hội cúi xuống khẽ hôn nàng một cái, nói:

–  Nếu mệt không đi nổi, để ta cõng nàng đi xuống nhé. – Giọng điệu mang theo ý trêu chọc thân mật.

Mộ Phù Lan bật cười, lập tức đẩy hắn ra:

– Ai cần chàng cõng!

Nói rồi tự xách giỏ thuốc bước đi, lại thấy hắn đứng yên, mắt dán chặt vào sau lưng nàng, đưa tay rút lấy cung tên. Nàng ngoái đầu nhìn theo ánh mắt hắn, thấy bên suối phía sườn núi có một con nai sừng tấm, lông mượt óng ánh, đang dừng ở bên bờ suối cúi đầu uống nước.

Tạ Trường Canh đã giương cung lắp tên nhắm thẳng con nai. Cung pháp của hắn bách phát bách trúng, mũi tên này mà b. ắn ra, con mồi tự dâng đến này sao có thể thoát?

Mộ Phù Lan vội giữ tay hắn lại:

– Là nai cái. Mùa này, nai cái vừa mới sinh con. Nếu có con nhỏ, mẹ con sẽ chẳng thể gặp lại. Chàng đừng bắn nó nữa.

Nàng vừa nói xong đã thấy sau bụi cây nhảy ra một con nai con, nó chạy đến bên mẹ và cùng uống nước. Nai mẹ quay đầu, đưa lưỡi liếm lông mặt cho nai con, mẹ con thân mật, tình cảnh cảm động.

Tạ Trường Canh khẽ giật mình, từ từ đặt cung tên xuống, thấy nàng vẫn không chớp mắt nhìn đôi nai mẹ con bên suối, cho đến khi nai mẹ dẫn nai con rời đi, nàng vẫn nhìn về hướng đó. Hắn không dám làm nàng giật mình, đợi một lúc lâu, đến khi nàng tự quay đầu lại, hắn mới đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng:

– Đi thôi, chúng ta về đi.

Mộ Phù Lan khẽ vâng một tiếng, theo hắn xuống núi. Dọc đường nàng dường như có chút thất thần, lỡ bước suýt ngã. Tạ Trường Canh nhanh tay đỡ lấy, dừng lại trước mặt nàng, cúi người dịu giọng nói:

– Nàng hái thuốc cả ngày, mệt rồi, để ta cõng nàng một đoạn.

Không chờ nàng từ chối, liền cúi xuống cõng nàng lên. Mộ Phù Lan không chống lại, má tựa vào sau gáy hắn, chẳng nói một lời, lặng lẽ nằm yên trên lưng phu quân vững chãi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!