Cảm giác như một luồng khí lạnh đột nhiên tràn vào dưới chân váy. Da thịt căng cứng và sống lưng lạnh buốt. Lúc này, không hiểu sao, suy nghĩ của Mộ Phù Lan lại trôi giạt quay về một đêm xa xưa mà nàng đã quên từ lâu.
Mưa thu ở Ba Sơn, nến đỏ ở cửa sổ phía tây. Đêm hôm đó, lang quân như ý nàng chờ đợi nhiều năm cuối cùng đã trở về nhà. Hắn có vẻ rất thích cơ thể xinh đẹp và tư thế dịu dàng của nàng, xong việc cũng không ngủ ngay mà vẫn ôm nàng vào lòng, tiếp tục yêu thương nàng.
Nàng vừa ngại ngùng vừa hạnh phúc khi được lang quân yêu thương.
Nàng biết hắn không nhận ra mình. Nàng hy vọng hắn có thể nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau. Nàng rúc ở trong lòng hắn, lấy hết can đảm nói cho hắn rằng ba năm trước, vào mùa xuân, bên cạnh cây bách già ở Quân Sơn, hắn đã từng đi ngang qua và giúp mình cứu một con chim non bị rơi xuống vách núi.
Có vẻ như hắn đã hoàn toàn quên mất sự việc đó, mờ mịt một lát cuối cùng cũng nhớ ra. Hắn cười, nói với nàng, ngày đó hắn đi bái phỏng Dược ông, nhưng không nghĩ rằng lúc xuống núi gặp một cô bé, không ngờ đó là Vương nữ Trường Sa Vương. Thì ra khi đó hắn đã gặp nàng rồi.
Phản ứng của lang quân không nhiệt tình như nàng tưởng tượng, điều này khiến nàng cảm thấy hơi thất vọng, nhưng khi nàng vùi đầu vào ngực lang quân, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, nàng lại tràn ngập cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc.
Tình cờ gặp gỡ rồi lại gặp nhau là điều ai nấy đều mong muốn. Tình cờ gặp gỡ rồi lại gặp nhau nên duyên tài tử giai nhân, còn có điều gì tốt đẹp hơn thế này?
Nàng mong đợi và tin tưởng rằng từ nay về sau, nàng và Tạ lang của nàng sẽ sống hạnh phúc bên nhau cho đến tuổi già. Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng phát hiện ra, Tạ lang của nàng không phải chàng trai trẻ trong mơ của nàng, người chỉ nở nụ cười cũng khiến thế giới mất đi màu sắc.
Linh Phượng của Thích gia dưới sự chủ trì của nàng rất nhanh vào cửa.
Từ đó mấy năm về sau, Tạ Trường Canh rất ít khi ở nhà, lúc nào cũng bận rộn, hoặc là đóng quân ở Hà Tây, hoặc là trấn áp phản loạn ở nhiều nơi. Nàng là thê của hắn, phải phụng dưỡng bà mẫu, chủ trì nội chợ, làm sao có thể đi theo bầu bạn bên hắn? Nàng và hắn ở bên nhau thì ít mà xa cách nhau thì càng nhiều hơn, một năm cũng hiếm khi gặp mặt vài lần.
Niềm an ủi duy nhất là năm thứ hai nàng sinh ra Hi Nhi.
Hi Nhi thông minh và hoạt bát, là máu thịt trong tim của nàng, bầu bạn với nàng vượt qua những đêm dài này đến đêm dài khác. Nàng cứ nghĩ cuộc sống của mình sẽ cứ trôi qua như thế, nhưng không ngờ rằng khi Hi Nhi được bốn tuổi, vận mệnh của nàng theo một hành động của trượng phu nàng mà xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Khi đó, loạn phiên vương trong nước đã giằng co gần mười năm, quốc mệt dân mệt, trượng phu của nàng cuối cùng cũng ra tay.
Có người mật báo triều đình, tiết độ sứ Hà Tây Tạ Trường Canh nuôi quân ở Tây Bắc, có mưu đồ phản loạn. Triều đình mười mấy năm nay vốn dĩ có kiêng kị thế lực của hắn, rất sợ hắn, muốn đoạt binh quyền của hắn. Hắn liền khởi binh ở Tây Bắc, công khai tạo phản tấn công về phía kinh thành.
Triều đình chấn động, nhóm phiên vương Triệu thị vốn dĩ mưu đồ thượng vị cắn xé nhau mười mấy năm dường như ngửi thấy hơi thở tai vạ sắp đến, bọn họ bỏ dở tranh đấu, dưới sự thuyết phục của Tề vương đã cùng khống chế hoàng đế con rối Lưu Hậu đạt thành thỏa hiệp tạm thời, toàn lực liên hợp phản kích nhằm giữ được giang sơn họ Triệu được truyền thừa mấy trăm năm nay.
A huynh mấy năm trước bất hạnh lâm nạn, a tẩu nhớ thương thành bệnh sau đó cũng qua đời, Mộ Phù Lan mang theo Hi Nhi trở về Nhạc thành chịu tang nên vẫn chưa về. Tạ Trường Canh phái người tới đón nàng, muốn đưa hai mẹ con nàng an toàn trở về Quỳ Châu. Thế nhưng không ngờ trên đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hành tung của họ bị bại lộ, triều đình phái quân đi tập kích, chặn đánh, Mộ Phù Lan và Hi Nhi bị bắt giam tại Bồ Thành. Triều đình lấy tính mạng của hai mẹ con nàng làm điều kiện, yêu cầu Tạ Trường Canh giao ra Phu thành và rút lui ngay lập tức. Khi đó, Tạ Trường Canh vừa mới đánh hạ được Phu Thành.
Lấy được Phu thành đồng nghĩa với việc đã mở đường đến căn cứ hậu phương của mình, có tòa thành trì này, hắn vừa có thể công vừa có thể thủ, xuống phía nam thì chiếm Thượng Kinh, đi phía đông thì lấy Lạc Dương.
Tạ Trường Canh đã không đồng ý với điều kiện này.
Hắn phái người tấn công bất ngờ phủ Tề Vương ở thành Bộc Dương với tốc độ nhanh như chớp, bắt được Triệu Hi Thái thế tử của Tề Vương đang dưỡng bệnh ở đó, dùng Triệu Hi Thái để chống lại Tề Vương.
Triệu Hi Thái bệnh tật ốm yếu, là đứa con trai duy nhất của Tề vương, rất được yêu thương, ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, hai bên cứ thế giằng co.
Mộ Phù Lan mang theo Hi Nhi cứ thế trở thành con tin sống gian nan ở Bồ Thành.
Lần giam cầm này kéo dài gần một năm.
Cuối cùng có một ngày nàng đã chờ được người cứu nàng.
Viên Hán Đỉnh tới.
Từ sau khi vương huynh qua đời, Trường Sa Quốc đã bị loại bỏ, nhưng Nhạc thành vẫn còn đó, mấy năm nay vẫn luôn là Viên Hán Đỉnh bảo vệ gia tộc Mộ thị cuối cùng. Hắn mua chuộc được người của Tề vương lẻn vào trong thành, nghĩ cách gặp được Mộ Phù Lan, nói cho nàng biết thế tử của Tề vương bị giam cầm bệnh nặng đã chết, nhưng tin tức còn chưa lan truyền ra ngoài, Tạ Trường Canh đã quyết định mau chóng đánh hạ Bồ Thành, trước khi binh đến dưới thành muốn mang hai mẹ con nàng ra trước.
Viên Hán Đỉnh đưa nàng và con trai ra khỏi nhà tù vào giữa đêm, đợi đến khi cổng thành mở vào lúc rạng sáng mới giúp họ ra ngoài ngay lập tức. Có lẽ là số mệnh, bọn họ chưa ra khỏi thành đã bị phát hiện ra việc cứu viện, cửa thành đóng chặt, đối mặt là truy binh đông nghịt, Mộ Phù Lan bảo Viên Hán Đỉnh mang theo Hi Nhi chạy trốn, nghĩ cách ẩn núp, cần phải đảm bảo an toàn cho Hi Nhi.
Nàng tàn nhẫn đẩy con trai đang khóc và nắm chặt quần áo của mình ra, thậm chí không có thời gian để hôn tạm biệt con trai, hai mẹ con cứ thế mà bị chia cắt mãi mãi.
Nàng bị bắt trở lại.
Rất nhanh, Tạ Trường Canh đã đưa binh đến dưới thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!