Ta lo lắng trở lại điện Phượng Nghi, nhìn hai người Dung Sâm và Mi Vũ bị ta làm liên lụy phải ở lại nơi này, cảm thấy thật hổ thẹn. Mi Vũ lại chẳng hề buồn rầu, mới mẻ nhìn ngắm khắp hoàng cung, vui vẻ như một con chim nhỏ vây quanh Dung Sâm chít chít chiếp chiếp. Còn ta thì như một con chim già suy sụp tinh thần, mệt mỏi ngồi phịch ở đằng sau gục đầu ngủ.
Mở mắt ra mặt trời đã lên cao, ngoài cửa sổ vang lên tiếng người bàn luận xôn xao.
"Nữ đạo sĩ đó điên rồi hả? Lại định đổi Ngự Hoa viên thành vườn rau trồng dưa chuột!"
"Chắc là bị cái người thần y kia cho uống thuốc mê, đổi tính rồi."
"Đổi tính? Nàng ta đổi thành nam nhân á?" (đoạn này sử dụng từ đồng âm, "tính" trên có ý là tính cách, ở dưới là giới tính)
"Thay đổi tính nết, đồ ngốc."
"Haizzz. Vậy ngươi nói xem, sao bệ hạ lại nhịn được nàng ta nhỉ?"
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng thở dài kính nể: "Bệ hạ là chân long thiên tử mà."
Nghe đến đó, ta hoàn toàn tỉnh ngủ.
Minh Tuệ vốn muốn khiến Sưởng đế chán ghét nàng ta, nhưng nghe mấy câu này, Sưởng đế hình như hoàn toàn không có ý chán ghét đó, ngược lại còn vô cùng yêu thích. Chuyện diễn biến hoàn toàn ngược lại hướng đi như mong muốn, xem ra ta và Minh Tuệ đã đánh giá thấp năng lực ứng biến hoặc xu hướng thẩm mỹ của Sưởng đế.
Ăn qua loa chút điểm tâm, ta cùng Mi Vũ và Dung Sâm rảnh rỗi ngồi trong điện Phượng Nghi. Ta không nhịn được nói chuyện của Minh Tuệ cho hai người họ, muốn nghe chút ý kiến.
Mi Vũ nâng má: "Người tình trong mắt là Tây Thi. Bệ hạ thích nàng ta, đương nhiên nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt." Nói xong, nàng còn không tự chủ được liếc Dung Sâm một cái.
Dung Sâm như bừng tỉnh, nghiêm túc nhìn ta chằm chằm, thẳng vào vết đen giữa trán.
Ta nghiêng người để lại cho hắn cái gáy, tiếp túc thảo luận với Mi Vũ: "Nhưng hắn cũng là người, sao thẩm mỹ quan lại không giống người như thế?"
"Không lẽ chỗ này của hắn có vấn đề?" Mi Vũ chỉ chỉ đầu mình.
Ta rất đồng cảm.
"Hai người các cô có thể hoài nghi tình cảm của hắn, nhưng không cần hoài nghi sự thông minh của hắn. Cả giang sơn này là do hắn một tay đoạt lấy, chỉ là mấy năm nay hơi sa sút, trầm mê tu tiên vấn đạo mà thôi." Dung Sâm vòng qua trước mặt ta, tiếp tục nhìn chằm chằm vết đen giữa trán ta, cười nghiêm trang.
"Nhưng nếu hắn bình thường thì sao lại có thể chịu được Minh Tuệ?"
Dung Sâm mỉm cười: "Trong ba mươi sáu kế có một kế gọi là tương kế tựu kế, hai người không biết à?"
"Hắn thân là Hoàng đế, hoàn toàn có thể trực tiếp vạch trần Minh Tuệ, sao phải tương kế tựu kế cùng Minh Tuệ diễn trò làm gì?"
"Hai người không thấy xem trò vui rất thú vị à? Đặc biệt là lúc rảnh rỗi nhàm chán!"
Ta và Mi Vũ im lặng.
Dung Sâm nhìn ta cười: "Hắn nhất định muốn có được Minh Tuệ cũng không phải bởi nguyên nhân hai người nghĩ."
"Vậy là vì nguyên nhân gì?"
"Cái này e rằng chỉ hắn mới biết."
Thế này khác gì không nói?
Chớp mắt đã đần người ở trong cung ba ngày, lòng ta nóng như lửa đốt, chỉ mong xuất cung, bởi vì tần số Sưởng đế gọi ta là "ái khanh" càng ngày càng nhiều, càng lúc càng thân mật, làm ta không bình tĩnh nổi.
Dung Sâm ngược lại rất là bình tĩnh. Còn Mi Vũ á, bởi vì có Dung Sâm ở đây, nàng cũng rất bình tĩnh. Nhưng ta thấy, có lẽ không ai bình tĩnh bằng Sưởng đế!
Mỗi ngày Minh Tuệ đều bảo Mi Vũ hóa trang cho nàng ta một kiểu tóc khác, trang điểm một khuôn mặt khác. Mỗi lần nhìn nàng ta, ta đều có cảm giác hoảng hốt như nằm mơ, rét run cả người. Nhưng Sưởng đế lại nhìn nàng ta như nhìn tiên nữ hạ phàm, như minh châu trong lòng tay, ngây ngất si mê, nói gì nghe nấy.
Ngự Hoa viên thành vườn rau xanh, trồng một dãy dưa chuột giống. Minh Tuệ sai bảo các mỹ nhân như chong chóng, Sưởng đế khiêng cái cuốc quý báu dùng để trồng mẫu đơn, thược dược, sơn trà sang trồng dưa chuột, mồ hôi rơi như mưa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!