Ta liếc quanh thấy bốn bề vắng lặng, lúc này mới dám len lén nói: "Một túi thuốc tiêu chảy đặc biệt chứa thêm thành phần thanh nhiệt mà thôi, uống vào sẽ tập trung tinh thần, thanh tâm quả dục. Còn túi thuốc dùng để rửa đoạn lòng kia là nước tinh khiết, uống vào nào có sao đâu."
Dung Sâm bật cười, dùng ngón tay lạp xưởng dí vào trán ta một cái: "Mặt cô lúc gạt người trông thật thà thật đấy."
Ta nghiêm mặt: "Đây không phải là lừa gạt nhé. Là đúng bệnh bốc thuốc, tâm bệnh phải dùng tâm dược trị."
Dựa vào kinh nghiệm hành y mấy năm nay của ta, trên cõi đời này, thứ khó chữa nhất chính là tâm bệnh, mà dễ chữa nhất cũng vẫn là tâm bệnh.
Dung Sâm ngả người lên ghế quý phi, chống đầu cười híp mắt: "Nghe sư phụ cô nói, Sưởng đế là kẻ vui giận thất thường, cô mắng hắn là lợn, không biết hắn có ghi thù không."
Lòng ta rơi lộp bộp. Không thể nào, mặc dù ta dùng lòng lợn so sánh với lòng hắn, nhưng ta thật sự không có ý đem nó ra so sánh với hắn mà.
"Cô đó, tốt nhất nên cẩn thận thì tốt hơn, coi chừng khó giữ được cái mạng nhỏ của mình."
"…" Xì xì xì, đồ quạ đen.
Theo tin tức đáng tin cậy, buổi chiều hôm đó Sưởng đế tiết ra hai lần, bữa tối ăn một vỉ thạch anh và một bát cháo trắng, không nôn nữa.
Cõi lòng ta ổn định lại, nhét những phần thưởng của Sưởng đế vào bao đồ, chuẩn bị hôm sau về phủ. Tuy nơi này là điện Phượng Nghi nằm ngay cạnh Ngự Hoa viên, phong cảnh đẹp đẽ tuyệt trần, có đủ mọi thứ, thậm chí Sưởng đế còn cố ý phái mười mấy vị cung nữ đến hầu hạ, nhưng Sưởng đế vui giận thất thường, thứ người dao thớt như thế khiến kẻ thịt cá ta đây không yên tâm nổi, tốt nhất nên chuồn nhanh.
Ta đã chuẩn bị xong cả, ai ngờ sáng hôm sau lại bị Sưởng đế gọi đến. Khí sắc hắn rõ ràng tốt hơn hôm qua rất nhiều, nếu không có cái tính vui giận thất thường kia, trông ra cũng là một nam tử oai hùng anh tuấn.
"Thuốc của ái khanh quả nhiên thần hiệu." (công hiệu thần kỳ)
Ta nghe hắn đổi giọng gọi mình là "ái khanh", đột nhiên cảm thấy không ổn.
Hắn nhíu mày, thản nhiên nói: "Trẫm gần đây có một tật xấu, trong lòng cứ nghĩ đến một người".
Nói đến đây, hắn dừng lại, dường như lại nhớ đến người kia, sâu kín thở dài, trên hàng mày khí khái bức người ngưng tụ chút buồn bã mất mát.
Ta chờ một hồi, thấy hắn vẫn trong trạng thái ủ ê mất hồn, bình tĩnh hỏi: "Không biết người nọ là nam, hay nữ?"
Khóe miệng Hướng Quân giật giật, ho một tiếng.
Sưởng đế hồi phục tinh thần, bình tĩnh lườm lại ta: "Nữ."
À, thế thì tốt.
"Lúc nàng ấy không ở trước mặt trẫm, trẫm chẳng có tâm tư làm gì, ăn không ngon, ngủ không yên, hoa mắt, buồn bực, vô lực, ngẩn người, ảo giác nghe nhầm, vô cùng chán ngán."
Ta thầm ồ lên trong lòng, đây chính là điển hình của căn bệnh tương tư, triệu chứng của bệ hạ ngài còn rất đầy đủ. Quả nhiên là no ấm sinh phóng túng, bệnh kén ăn vừa khá lên, bệnh tương tư đã tới.
Hắn nâng mày, sóng mắt quẹt ngang qua ta, "Ái khanh có thể trị không?"
Ta đột nhiên nhớ đến lời của tên Dung Sâm kia, suy suy nghĩ nghĩ, ấp a ấp úng: "Bệnh này, dễ trị, mà cũng khó trị."
Hắn không biến sắc hỏi: "Là sao?"
"Nếu nàng ta cũng vì bệ hạ mà mắc bệnh này, vậy rất dễ trị."
"Trị thế nào?"
Ta liếc qua long sàng sau hắn, bình tĩnh đáp: "Song tu một đêm là khỏi hẳn."
Mặt Hướng Tả sứ đỏ bừng, lộ rõ vẻ túng quẫn.
Sưởng đế ngược lại da dày thịt béo, vẫn hỏi tiếp: "Nếu nàng ấy không thế?"
"Vậy thì khó trị rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!