Chương 48: (Vô Đề)

Trận binh biến này tử thương nghiêm trọng, còn sống chưa đến trăm người. Trừ Dung Sâm, Liên Duy, Hướng Quân và Sưởng đế, gần như ai cũng bị thương.

Không có lương thực, không có nước uống, không có thuốc men, ta và Dung Sâm chỉ có thể trơ mắt nhìn những người bị thương chết dần.

Ta tuyệt vọng hỏi Dung Sâm: "Ba ngày sau sẽ đến Xạ Hồng quốc thật chứ?"

Dung Sâm gật đầu: "Chịu đựng thêm mấy ngày nữa, tất cả rồi sẽ tốt lên thôi."

Ta xoay người nhìn bầu trời đêm xa xôi. Sao mọc đầy trời, lấp lánh như một dòng sông ngọc, chảy về phía chân trời góc biển. Bên tai truyền đến tiếng gió thổi. Một người lúc sắp chết sẽ thấy rõ rất nhiều thứ, cũng sẽ buông tha cho rất nhiều thứ, lúc ấy chỉ còn muốn nắm được thứ quan trọng nhất trong đời mà thôi.

Ta đã gỡ bỏ được nút thắt trong lòng, giờ ta hiểu rõ, chàng chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời ta, và trước mắt thì chàng cũng đang coi ta là người quan trọng nhất trong cuộc đời chàng. Quản chi tình cảm của chàng đối với ta chỉ là một chốc thoáng qua(1), là ánh quang chợt lóe, chỉ như vậy thôi cũng đủ để chiếu sáng đời này của ta rồi.

Mỗi ngày đều có thêm người chết, con thuyền như một tòa thành trống tĩnh lặng.

Mọi người đã tê liệt với cái chết, thờ ơ với máu chảy, ngay cả sức lực để tuyệt vọng cũng không còn nữa.

Nắng trời dường như đã dừng lại, kéo dài cái bóng của cột buồm.

Dung Sâm là người duy nhất trên thuyền trông vẫn như trước, tựa như không hề trải qua đói bụng khát nước, không hề trải qua chờ đợi tuyệt vọng. Chàng đứng trên gác lái, dõi mắt trông về phía xa, khí khái ung dung, bóng lưng tuyệt thế. Ta luôn rất tin tưởng chàng, nhưng lần này, ta không biết kỳ hạn ba ngày mà chàng nói là an ủi, hay là…

Sưởng đế đã không còn uy nghi ngày thường, nhắm mắt nằm rũ trên boong thuyền.

Hướng Quân dựa vào cột buồm, canh giữ bên cạnh hắn, kiếm nằm trơ trọi trên đất.

Hai người không giống quân thần, mà như hai người bạn hoạn nạn có nhau.

"Đất liền!"

Tiếng hét của Dung Sâm như tiếng sấm mùa xuân, mọi người vốn đang im lìm bỗng nhiên bị kinh động, không biết lấy sức đâu mà đứng bật hết dậy. Mọi người đói khát chồng chất, dìu dắt nhau cùng nhìn về phía đường chân trời xa, trong mắt tràn đầy hy vọng.

Thuyền đi về phía đó, lúc gần đến nơi, một hòn đảo nhỏ biệt lập hiện trong tầm mắt.

Trên đảo hoàn toàn tĩnh lặng. Phóng mắt là có thể trông thấy từ đầu đến cuối đảo, cả đảo không có một vật gì, chỉ có một cái cây cao lớn nằm chính giữa. Cây này cao lớn sum sê, cành lá chi chít, kỳ lạ là, lá nó có máu đỏ, mà càng lạ hơn là, trên cây kết đầy quả, hình dáng quả kia trông như bầu hồ lô, sáng xanh như ngọc bích, và càng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi là, cái cây này tỏa ra mùi hương vô cùng ngọt ngào, khiến ai nấy đều chảy nước miếng.

Sưởng đế hỏi: "Dung Sâm, ngươi từng thấy loại quả như thế này chưa?"

"Thần chưa từng thấy."

Hai mắt Hướng Quân hãm sâu, khàn giọng nói: "Bệ hạ, không bằng cứ hái vài quả ăn trước đã."

Mọi người rối rít phụ họa. Tất cả đều đã đói bụng đến cực độ, nhìn thấy đồ ăn được là không thể khống chế. Huống chi mùi hương ngọt ngào kia bị gió thổi đến liên tục, càng lúc càng nồng, quả khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Người đã đói bụng cực độ căn bản không thể chống cự được với hấp dẫn thế này.

Sưởng đế tùy tiện bước lên hòn đảo nhỏ, dừng dưới gốc cây.

Tất cả mọi người đều xuống thuyền, nhìn quả trên cây đầy thèm khát, đáng tiếc không còn một ai đủ sức trèo lên hái. Quả thơm kia treo trên cây cao, tỏa ra hương thơm không ai cản nổi.

Sưởng đế nuốt nước bọt, vịn vào thân cây, thở dài: "Thôi, nhịn thêm chút nữa, đi Xạ Hồng quốc thôi."

Khiến người ta kinh ngạc không thôi là, tay Sưởng đế vừa chạm vào thân cây, lá cây đột nhiên rơi khỏi cành, bay lả tả. Sưởng đế đứng dưới gốc cây, tựa như bị chìm trong một màn mưa máu, những chiếc lá đỏ nháy mắt rụng hết sạch, chỉ còn mỗi cành, trông như một cây san hô đỏ cao vút.

Tất cả sợ ngây người. Lúc này, quả trên cây đột nhiên đổi màu, lắc lư rụng xuống, lúc chạm vào mặt đất, tất cả đều biến thành màu đen, khô héo già quắt lại, tựa như thiếu niên một đêm đã thành ông lão.

Một luồng khí lạnh bốc lên từ gốc cây cao lớn, rõ ràng là một cái cây tươi đẹp vô song, vậy mà bây giờ lại khiến người ta thấy kỳ dị âm u kinh người.

Tất cả mọi người khiếp sợ im lặng.

Sưởng đế phủi hết lá đỏ trên người, vươn tay nhặt một quả đen lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!