Chương 45: (Vô Đề)

Khoang thuyền an tĩnh như càng tĩnh lặng hơn, bốn chữ đơn giản mà như cây búa lớn gõ thẳng vào lòng ta.

Chàng áo trắng hơn tuyết, dung nhan như ngọc, bàn tay thon dài sạch sẽ nâng chiếc khăn lụa trắng, bên trên là thứ món ăn tầm thường nhất thế gian, nhưng cũng là thứ quý báu nhất trước mắt, quý hơn tất cả vàng bạc châu báu hay quyền thế phú quý trên đời này.

Đây không phải là bánh bao, đây là cơ hội sống còn, là ngọn nguồn sinh mệnh.

Bây giờ, chàng muốn nhường nó cho ta.

Ta không biết nên miêu tả tâm tư cuồn cuộn trong lòng mình lúc này thế nào, cũng có thể là do đang lúc đói khát, sống chết mất còn, vậy nên đặc biệt yếu đuối đa cảm, nước mắt lặng lẽ trào ra khỏi mắt, rơi xuống bánh bao.

Chàng giơ cánh tay còn lại lên dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt ta, cười khẽ, "Thêm chút nước muối sẽ ăn ngon hơn sao?"

Ta không hề muốn rơi lệ trước mặt chàng, nhưng nước mắt lại không thể nào ngừng được. Qua hàng lệ mông lung, bóng dáng chàng trắng mờ như mây như khói, nửa thật nửa ảo, như gần như xa.

Ta không nhịn được hỏi chàng: "Là bởi vì ta giống nàng ấy, vậy nên chàng mới không nỡ để ta chết đói?"

Chàng cười: "Sống chết trước mắt mà vẫn còn so đo những thứ này sao."

Ta dùng sức hít mũi, "Bởi vì so với sống chết, chuyện này đối với ta cũng rất quan trọng."

Ta không hề muốn mình chua ngoa thế này, rối rắm thế này, càng không hề muốn mình rơi vào bế tắc như thế này. Nhưng ta không thể nào khống chế chính mình. Ta bất cần(1) nghĩ, dù sao cũng sắp chết đến nơi rồi, còn chú ý hình tượng làm cái gì nữa, mang lọ giấm trong lòng đổ ra chìm chết chàng đi cho xong.

Chàng không đáp lời, đột nhiên kéo ta ôm chặt vào ngực. Chàng luôn là người ôn hòa như ngọc, nho nhã lễ độ, đây là lần đầu tiên ta thấy chàng thất thố thế này, dường như đang dùng hết sức lực toàn thân, chỉ muốn mang ta hòa vào chàng, vĩnh viễn không chia cách nữa.

Vòng ôm này khiến ta quá xúc động, ta đẩy chàng ra, nghẹn ngào hỏi: "Tại sao chàng không ăn?"

"Ta không đói."

"Chàng là thần tiên chắc?"

Chàng nghiêm trang ngẫm nghĩ chốc lát, cười như không cười nhìn ta nói: "Ừ, bán tiên thôi."

Ta: "…"

Ta khẽ hắng giọng, lại tính đến đống giấm tràn khắp Kim Sơn(2) kia, "Còn nữa…"

Chàng nhìn ta chăm chú, lộ ra nét dịu dàng cưng chiều, cười thong dong(3): "Nàng nói đi."

Nhiệt độ nơi lòng bàn tay chàng làm cháy da thịt ta, ánh mắt cũng nóng rực chân thành, ta tránh khỏi ánh nhìn chăm chú của chàng, nói: "Thứ tình cảm mà ta mong muốn rất đơn giản, ta là duy nhất của chàng, chàng cũng là duy nhất của ta. Không phải một phần thay thế, cũng không phải một phần hoài niệm. Mỗi người đều có quá khứ, ta không đòi hỏi chàng phải quên đi quá khứ của mình, ta chỉ không muốn bản thân trở thành một con cờ hoài niệm."

Chàng nghiêm túc đáp: "Linh Lung, nàng không phải thế thân của nàng ấy, nàng là chính nàng, độc nhất vô nhị."

"Ta và nàng ấy giống nhau, có lẽ ngay chính cả chàng cũng chưa chắc đã biết rốt cuộc là chàng thích ta, hay là bởi vì nàng ấy mà thích ta."

"Có một biện pháp có thể chứng minh."

"Biện pháp gì?"

Chàng cầm tay ta đặt lên ngực chàng: "Nơi này có một viên châu tương tư thuộc về nàng."

Ta ngẩn ra.

Chàng lặng lẽ nhìn ta, đáy mắt thấu suốt sáng rực rỡ: "Nàng nói ta có quá nhiều bí mật, nàng chưa bao giờ đi vào trái tim ta. Giờ ta mang trái tim mình mở ra cho nàng xem."

"Chàng đừng có nói bừa." Ta khiếp sợ không thôi, hốt hoảng muốn rút tay về, thế nhưng chàng lại nắm chặt không buông, "Ta rất nghiêm túc, ta không nói bừa, ta tin tưởng y thuật của nàng."

Chàng thật sự không giống đang nói đùa, đôi mắt thấu suốt tràn đầy kiên định cứng rắn.

"Không, ta không muốn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!