Đột nhiên, có một cánh tay mạnh mẽ quàng chặt lấy eo ta, hơi thở ấm áp dán trên môi. Ta không khỏi cảm thấy an lòng, cảm giác quen thuộc nói cho ta biết, người đang ôm ta chính là Dung Sâm.
Ta ôm chặt lấy chàng như ôm cọng rơm cứu mạng, không, trên đời không có cọng rơm nào anh tuấn oai hùng như thế này.
Khoảnh khắc nổi lên mặt nước, chàng ôm ta nói: "Đừng sợ, có ta."
Chỉ bởi câu nói trầm ổn này, chỉ bởi ánh mắt trấn định này, ta bỗng nhiên không sợ hãi nữa. Nằm giữa ranh giới sinh tử, ta đột nhiên hiểu ra cái gì mới là quan trọng nhất, chỉ có còn sống mới có thể có được tất cả. Rối bời trong quá khứ của chàng là hoàn toàn vô nghĩa, chỉ cần chàng vẫn thật lòng đối xử với ta, ta không cần cầu gì hơn nữa.
Dung Sâm vừa ôm ta bơi về phía hòn đảo, vừa hét về phía mặt biển: "Tất cả bơi lên đảo."
Mọi người rối rít bơi về phía hòn đảo báu.
Người khổng lồ đã đem hết báu vật trên đảo đi, bọn họ đạp sóng quay đi, trong lúc giẫm bước, sóng biển ngập trời, âm thanh chấn động.
Dõi mắt nhìn quanh, khắp nơi toàn người là người, ta lo lắng tìm kiếm bóng dáng của Mi Vũ.
"Mi Vũ! Mi Vũ!"
"Linh Lung, muội ở đây!"
Bên góc kia của hòn đảo truyền đến tiếng đáp lại của Mi Vũ.
Ta vội vàng leo lên đảo, chạy nhào tới bên đó.
Nguyên Chiêu đỡ tay nàng leo lên hòn đảo, thì ra là nàng và hắn đang ở chung một chỗ.
"Mi Vũ!" Ta ôm chặt lấy nàng, mừng quá hóa khóc, giờ này khắc này, có thể còn sống thật tốt.
Nàng không hề có một chút sợ hãi, ngược lại trong mắt lóe lên ánh sáng long lanh hạnh phúc, ngượng ngùng mà hưng phấn nói: "Vừa nãy là chàng ấy đã cứu muội đấy."
Nguyên Chiêu tìm được Hướng Quân, hỏi: "Bệ hạ đâu?"
"Bệ hạ, bệ hạ!" Hướng Quân hướng về phía mặt biển gào thét điên cuồng.
Nguyên Chiêu xoay người nhảy thẳng xuống biển.
"Nguyên Chiêu!"
Mi Vũ đang lúc nóng lòng, gọi thẳng tên của hắn. Hắn quay đầu lại nhìn Mi Vũ, khẽ gật đầu với nàng một cái, liền bơi vào biển.
Mi Vũ quýnh đến mức giậm chân: "Sao phải đi tìm cái tên hoàng đế thối đó cơ chứ. Để hắn tự sinh tự diệt cho xong."
Hướng Quân hung tợn tuốt bảo kiếm bên hông ra: "Câm miệng, ngươi dám đại nghịch bất đạo!"
Dung Sâm đưa tay hất văng kiếm của Hướng Quân ra, lạnh lùng: "Hướng Tả sứ, lúc này tìm kiếm bệ hạ quan trọng hơn."
Hướng Quân hừ một tiếng, gạt kiếm chỉ vào mười mấy lính Ngự Lâm quân và Thần Uy quân vừa leo lên đảo, "Mau đi tìm kiếm bệ hạ, mau!"
Thần Uy quân ơ hờ làm thinh, mấy Ngự Lâm quân đi theo Hướng Quân đã nhảy xuống biển, Hướng Quân quay đầu nhìn Thần Uy quân đầy oán hận. Những Thần Uy quân kia không hề sợ hãi. Ta có một cảm giác kỳ lạ, đó là thủ lĩnh trong lòng họ từ trước đến giờ đều không phải là Sưởng đế, mà là Nguyên Chiêu.
Nhưng mà điều khiến ta không ngờ là Dung Sâm cũng theo Hướng Quân nhảy xuống biển, chàng cũng muốn đi tìm Sưởng đế sao?
Ta rất đỗi bất ngờ. Nguyên Chiêu luôn trung thành, xuống biển cứu Sưởng đế cũng không lấy làm lạ, nhưng Dung Sâm sao lại cũng phải liều mình đi cứu hắn? Lẽ nào bởi vì bề ngoài của Sưởng đế quá giống sư phụ hồi hai mươi năm trước, vậy nên chàng yêu ai yêu cả đường đi, nguyện vươn tay giúp đỡ?
Vừa nghĩ đến vấn đề dung mạo giống nhau, ta lại lập tức nhớ lại người giống mặt giống tên với ta kia, khúc mắc trong lòng lại xuất hiện. Ta lắc đầu, ép buộc mình không được nghĩ đến nữa.
Mi Vũ vắt nước trên y phục, lầm bầm: "Sao lại phải đi cứu tên hoàng đế thối đó cơ chứ. Tất cả mọi chuyện hôm nay đều do hắn gây ra, tham của không nói, còn không biết tự lượng sức mình."
"Hôm nay coi như cho lão ta biết được mùi vị mạng như kiến hôi là thế nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!