Chương 42: (Vô Đề)

Khí trời dần mát hơn, gió đêm thổi áo mỏng đơn bay phe phẩy, mang chút ý vị sang thu. Bình minh, Sưởng đế theo thường lệ lên gác lái tuần tra bốn bề. Mặt trời mới mọc, mặt biển vô cùng bao la, muôn vàn tia sáng phủ kín mặt biển vàng lóng lánh.

Sưởng đế ngưng mắt trông về màn biển bát ngát nơi xa, áo dài thêu vàng cũng nhuộm màu nắng, càng làm tôn lên dung mạo hăng hái của hắn, cho dù chỉ là đứng trên gác lái, vẫn mang cái khí thế bễ nghễ thiên hạ như trước.

Hắn nhìn hồi lâu, không chán không phiền. Còn ta, mỗi ngày theo hắn ngắm biển, đã hứng thú rã rời.

Biển cả hay thay đổi nhưng cũng đơn điệu, bất kể nhìn bao lâu cũng nhìn không thấu, y như lòng người.

Nhớ tới Dung Sâm, ta lại chán nản đau lòng. Ta cố ý tránh chàng, nhưng không một ngày nào không nghĩ đến chàng.

"Đằng kia có một vùng bảy sắc, là cái gì vậy?" Sưởng đế chợt lên tiếng, ngón tay chỉ phương xa.

Đằng xa như có một vầng mặt trời nữa, bảy màu óng ánh, có thể so với vẻ đẹp của ráng ngũ sắc.

Sưởng đế phân phó Hướng Quân: "Lái thuyền qua xem."

Thuyền đi khoảng một canh giờ thì đến gần vùng sáng màu kia, sắc màu lấp lánh ùn ùn rọi tới, khiến ặt trời trên biển cũng mất đi màu sắc. Tất cả mọi người đều khiếp sợ không nói nên lời. Đây là một tòa đảo báu không thể nào tưởng tượng cũng không thể nào sánh được.

Vô số châu báu rải rác khắp nơi, chất đống như núi, ta lần đầu được thấy(1), chỉ lơ mơ nhận ra được mấy loại. San hô đỏ cao cả trượng, mọc thành bụi như cổ thụ. Hồng ngọc(2) to như trứng ngỗng, phỉ thúy rải rác trên mặt đất, tựa như chỉ là đá. Dạ minh châu to bằng nắm tay cùng ly châu lẫn lộn với nhau, viên này còn sáng mịn hơn viên khác.

Bao nhiêu báu vật quý hiếm không biết tên tụ thành ánh sáng muôn màu, chọc thẳng vào mắt khiến người ta gần như không mở mắt ra được.

Mọi người trên thuyền đều sôi trào, chưa từng có ai nhìn thấy nhiều bảo bối hiếm có trên đời như thế này.

Ngay cả người thường thấy nhiều báu vật khắp thiên hạ như Sưởng đế cũng lộ rõ vẻ mặt hưng phấn, hạ lệnh Hướng Quân dẫn người lên đảo báu xem xét tình hình.

Hướng Quân mang theo mười mấy thủy thủ lên đảo báu, một lát sau quay lại trình lên một vài báu vật, trong đó có một khối hổ phách đỏ thẫm trong suốt. Sưởng đế giơ khối hổ phách về phía ánh mặt trời cẩn thận ngắm nghía, trong nó có một con bươm bướm sống động như thật, hoa văn trên cánh cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, cực kỳ xinh đẹp.

Sưởng đế nheo mắt kinh ngạc tán thán: "Trẫm chưa từng thấy viên hổ phách nào lớn như thế này."

Mấy báu vật khác cũng đều sáng rực chói mắt, ta căn bản không biết nó là cái gì.

Sưởng đế cao giọng cười: "Đây chẳng lẽ là lễ vật trời cao ban cho trẫm?" Hắn nghiêng đầu phân phó Hướng Quân: "Mang tất cả mọi thứ lên thuyền."

"Mong bệ hạ nghĩ lại." Dung Sâm tiến lên nói: "Bệ hạ, tất cả thuyền bè đều đã chở đầy, nếu muốn mang theo những báu vật này thì chỉ sợ phải dùng trọn đến hai cái thuyền mới chở được, mà trên thuyền đã chứa đầy hàng hóa, lương thực, nước uống, mức ngậm nước đã rất nặng, không thể gánh thêm sức nặng nữa."

Sưởng đế ngẫm nghĩ chốc lát: "Vậy thì mang đao kiếm quần áo tiếp tế trên thuyền bỏ bớt đi."

"Bệ hạ, không may gặp phải hải tặc hoặc là xảy ra phân tranh với một quốc gia nào đó thì đao kiếm là không thể thiếu được. Quần áo cũng vậy, đến đông nhất định phải có đầy đủ quần áo chống lạnh."

"Dọc đường không còn quốc gia nào nữa?"

"Có."

"Nếu có thì lúc đó lại đi mua thêm đồ tiếp tế là được. Những báu vật này tùy ý lấy một món cũng mua được cả một tòa thành, có những thứ này thì lo gì không mua được đồ."

Tướng sĩ trên thuyền không nhịn được cũng nhao nhao phụ họa.

"Ngang qua núi báu mà không lấy, thực quá thiệt thòi."

"Đúng vậy, đúng vậy, bảo bối thế này tùy ý lấy một cái thì cả đời khỏi phải lo."

Dung Sâm nói: "Bệ hạ, những báu vật này khi đói không thể ăn, lúc khát không thể uống. Nếu bệ hạ thích thì chọn lấy mấy thứ mang theo là được, nhất thiết không thể vứt bỏ lương nước vật tư, đi biển quan trọng nhất chính là những thứ này, một khi hết lương thiếu nước, tính mạng cả thuyền khó mà kham nổi. Mạng mà mất, nhiều tiền bạc châu báu hơn nữa cũng không có ích gì."

Tiếng bàn luận biến mất.

Sưởng đế có phần mất kiên nhẫn, nhấc tay ngắt lời khuyên can của Dung Sâm, quay người phân phó Hướng Quân: "Chọn vài thứ báu vật triều ta không có hoặc chưa từng thấy mang theo."

Hướng Quân lập tức chỉ huy Ngự Lâm quân và Thần Uy thủy quân chia ra chọn lựa vài báu vật quý hiếm mang lên thuyền hàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!