Nụ cười trên môi hắn cứng đờ.
Ta đưa tay kéo đai lưng hắn lại, nghiêm túc: "Sư phụ đã nói, lúc hành y chữa bệnh phải quên hết tất cả".
Hắt vội vàng giữ chặt đầu còn lại của chiếc đai lưng.
Ta với hắn cầm hai đầu đai lưng kéo qua kéo lại mấy lần, cuối cùng ta không đọ được sức hắn, đai lưng bị hắn giằng về.
Không biết là do dùng lực quá hay thế nào, sắc mặt hắn thế mà lại ửng hồng.
Ta xắn cao tay áo chuẩn bị đấu tiếp.
Hắn vội chống tay lên bàn nhảy vọt ra ngoài cửa sổ, chạy xa đến tám trượng mới dám dừng lại dưới một gốc đào, tay run run chỉ vào ta, mặt đỏ phừng phừng: "Cô…"
Ta buông tay áo cười gian, hành y nhiều năm, ta đã sớm luyện được một trái tim cứng như kim cương, hắn lại dám "tỏ vẻ bắt nạt" trước mặt ta, chẳng phải là…
Suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm được từ thích hợp, ta trở về Linh Tịch các, lôi chiếc khăn kia ra giặt, hong khô rồi mang đến Hàm Yên các.
Mi Vũ đang ủ rượu nếp, mùi thơm lan tỏa thấm vào ruột gan.
Ta vui rạo rực: "Oa, hôm nay có rượu nếp uống à".
"Là vị mới, tỷ nếm thử xem." Nàng múc một muỗng đưa đến miệng ta.
Rượu nếp trong miệng chua chua ngọt ngọt, hương thơm mà không nồng, nhẹ mà không nhạt, còn thoang thoảng lẫn mùi lá sen.
Ta bày ra dáng vẻ như si như say, ôm chặt eo nhỏ của Mi Vũ, cọ cọ lên ngực nàng: "Ngon chết mất. A Vũ, muội đúng là lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, cứu được người, câu được hồn. Quả là điển hình của danh y hiền thê lương mẫu".
Nàng gật gù đồng ý: "Tỷ nói đúng".
Tự tin là một thứ rất thần diệu, có thể khiến dung mạo càng thêm đẹp hơn, vẻ đẹp trời sinh càng thêm phần quyến rũ. Mỗi lần Mi Vũ tỏ vẻ tràn đầy tự tin đều khiến người ta thấy đẹp không nói nên lời, mà xưa nay phong cách của ta lại chính là khiêm tốn. Khiêm tốn.
"À. Cho muội một thứ này." Ta giơ chiếc khăn lụa đã giặt sạch sẽ ra trước mặt nàng, phẩy phẩy mấy cái, cười hì hì: "Giặt rồi nhé".
Sắc mặt nàng ửng hồng, đoạt lấy chiếc khăn nhét vào tay áo.
Bởi có khách quý đến, cơm trưa hôm nay cực kỳ phong phú. Đồ uống chính là rượu nếp Mi Vũ mới ủ, rót đầy trong ly bích ngọc.
Sư phụ là người kỹ tính, mỗi một loại trà đều được dùng với một loại ly khác nhau. Thiết quan âm dùng tử sa, mao tiêm dùng lưu ly, tuyết cúc dùng chén bạch ngọc. Mi Vũ cũng vậy, rượu nếp nhất định phải dùng với chén bích ngọc mới được.
Đáng thương cho ta mỗi lần uống rượu nếp đều run run rẩy rẩy, chỉ sợ đánh rơi chén ngọc. Tuy bảo thần y ngày thu đấu vàng, nhưng có một sư phụ đốt bạc và một tên đồ đệ phá sản thì nhiều mấy vàng cũng không chịu được. Thân là tổng quản thu chi của Già La, để cân bằng thu chi, ta thật sự rất vất vả.
Tướng ăn của Dung Sâm cũng thật đẹp, giơ tay nhấc đũa đều rất phong độ. Rõ ràng là đang ăn vào khói lửa nhân gian, vậy mà lại tạo cho người ta cảm giác như đang thâu gió uống sương, nhìn rất chi là bổ mắt.
Suốt ngày hôm nay Mi Vũ đều lơ lửng trong trạng thái ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Trước khi ngủ nàng còn đột nhiên ác độc bấm ta một cái, lẩm bẩm: "Không phải muội đang nằm mơ chứ".
Ta nghiến răng: "Ừ. Mộng xuân đấy".
Mi Vũ lại bấm ta cái nữa: "Ghét ghê, nha đầu chết tiệt này".
Ta cười rồi lại cười, quay về Linh Tịch các ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trời chưa sáng ta đã bò dậy đi hái triêu nhan như thường lệ.
Khoảnh khắc mặt trời mọc lên ở đằng đông, sau lưng ta đột nhiên truyền đến tiếng thán nhẹ: "Cảnh bình minh ở Đông Hải quả nhiên hùng vĩ tráng lệ".
"Sao huynh dậy sớm vậy?"
Trong tay hắn cầm một đóa triêu nhan, đặt lên chiếc khay vàng chỗ ta, cười cười: "Ừ. Có món quà muốn lén lút tặng cô".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!