Chương 36: (Vô Đề)

Đêm gió, Quốc vương Phù Sơ im lặng đứng trên boong thuyền, dung nhan gầy gò vừa tang thương vừa mệt mỏi.

Dung Sâm nhìn Giao nhân đang ngâm xướng quanh bốn phía thuyền rồng, chậm rãi nói: "Bọn họ sẽ tỉnh ngay giờ, ngài mau quyết định đi."

Quốc vương Phù Sơ như bừng tỉnh đại mộng, quay người chạy về phía khoang thuyền.

Ta vội hỏi: "Ngài ta định đi giết hay thả Sưởng đế?"

Dung Sâm than nhẹ: "Ngài ta sẽ không ngu ngốc như vậy, vũ khí và cơ hội duy nhất của ngài ta thật ra thì chỉ là một giấc mộng."

Trong khoang thuyền lại vang lên tiếng nói qua đáp lại, xuyên qua khung cửa sổ, tất cả lại giống y như ban nãy, yến tiệc linh đình, cao lương mỹ tửu, khách chủ đều vui mừng.

Quốc vương Phù Sơ khoác trên mình bộ áo bào trắng thư thái, khiêm tốn cười ôn hòa, thanh nhuyễn kiếm nằm trong áo ngài ta tựa như chưa từng rời khỏi vỏ. Vị quốc sư kia cùng mấy người hầu vẫn là dáng vẻ khiêm nhường tầm thường, cụp mi cúi mắt cười thuận theo, bộ áo đen bó sát người như vảy cá kia đã nấp bóng trong chiếc áo ngoài rộng rãi, không nhìn ra một chút khác thường.

Hết thảy đều khôi phục nguyên dạng, khoảnh khắc vừa xảy ra trên gác lái này dường như chỉ là một đoạn thời gian từ một không gian khác xen vào.

Dung Sâm nắm tay ta xuống khỏi gác lái.

Dưới ánh đèn rực rỡ, trầm tiên mộng đen bung nở hoàn toàn.

Sưởng đế nâng ly rượu chăm chú nhìn đóa kỳ hoa ấy, có phần nghi hoặc, "Vừa rồi trẫm dường như đã chìm vào một giấc mộng."

Thần tử trong yến cũng rối rít phụ họa, đối với việc mình bất chợt nhập mộng cũng cảm thấy khó bề tưởng tượng.

Huyền Vũ nói: "Bệ hạ, vừa rồi thần cũng chìm vào một giấc mộng, không ngờ lại mơ thấy tiên cảnh Dao trì."

Sưởng đế tỉ mỉ ngắm nhìn trầm tiên mộng, nói: "Đây đúng là chuyện lạ trên đời, một đóa hoa nhỏ vậy mà lại có thể khiến tất cả mọi người trên thuyền nhập mộng."

Dung Sâm đi vào khoang thuyền, trông y như một vị tiên nhân đang đạp trăng đi dạo lại bỗng lạc vào một bữa thịnh yến chốn trần gian.

"Vừa rồi bệ hạ nhập mộng thực ra không phải chỉ vì một đóa hoa này, mà là do vô số trầm tiên mộng trên đảo đều đang nở rộ, hương thơm theo gió bay đến thuyền này nên mọi người mới nhập mộng."

Sưởng đế nhìn ta và Dung Sâm, ngạc nhiên hỏi: "Sao các ngươi lại ra ngoài?"

"Lúc nãy có nghe thấy Giao nhân xướng ca nên chúng thần ra xem một chút."

Sưởng đế nghiêng tai lắng nghe, loáng thoáng vẫn còn tiếng hát của Giao nhân từ đằng xa truyền đến, nhưng so với ban nãy thì nhỏ hơn rất nhiều, Dung Sâm đã ngừng thổi tiên nên họ cũng dần tản đi.

Sưởng đế cau mày: "Quái lạ, tại sao đám Giao nhân đó lại cứ thích tụ tập ca hát dưới đêm trăng cơ chứ? Quốc chủ Phù Sơ có biết nguyên nhân chăng?"

Quốc vương Phù Sơ đáp: "Nghe nói hai mươi năm trước từng có một người cứu giúp thủ lĩnh của tộc Giao nhân. Người kia thích nhất là bài tiêu tên là "Trở về", Giao nhân nọ liền vì muốn người đó vui mà học thuộc bài hát kia, thường ngâm xướng dưới đêm trăng, chắc là hy vọng người kia có ngày trở lại."

Sưởng đế cười ha hả: "

"Xem ra nữ Giao nhân kia phải lòng kẻ cứu nàng ta rồi."

Lòng ta ngẩn ra, Dung Sâm đã nói, là sư phụ đã cứu Giao nhân đó. Ta bất tri bất giác nhìn về phía Dung Sâm, hắn đang lẳng lặng cầm một ly rượu, khóe môi vương nét cười nhạt như gió xuân. Không trách được hắn vừa thổi lên bài tiêu kia, Giao nhân liền tụ lại.

Hai mươi năm chờ đợi, đối nguyệt ngâm nga bài tiêu người ấy thích nhất, chỉ vì trông mong người ấy trở về. Tình sâu như vậy, sợ là con người cũng không thể sánh được.

Đáng tiếc người – giao khác đường, đoạn tình duyên này đã định sẵn là một mối chua cay không có kết quả.

Còn sư phụ, người có biết trên biển vẫn luôn có một phần chờ đợi đầy si ngốc này không?

Nhớ chàng mãi không về, người hao gầy, nhớ chàng mãi không về, trăng không sáng.

Hoan yến kết thúc, Quốc vương Phù Sơ cáo từ lên bờ.

Lúc này, trăng sáng treo cao, gió biển nhẹ nhàng khoan khoái, nơi xa truyền đến tiếng ngâm xướng nhẹ nhàng của Giao nhân, đạm như mây khói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!