Một đĩa cỏ.
Bụng ta thất vọng sôi ùng ục. Đạo đãi khách của Quốc vương Phù Sơ thật khiến người ta không biết nói gì hơn. Dù gì chúng ta cũng là khách phương xa, đáng ra cũng nên thiết đãi ít thịt chứ.
Ta thất vọng cũng chỉ kêu thầm trong bụng mấy tiếng, Sưởng đế bên kia lại không chấp nhận được, vỗ bàn: "Quốc vương thế này là có ý gì?"
Đoán chừng đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị chiêu đãi thấp kém thế này, nổi trận lôi đình cũng là phản ứng bình thường.
Quốc vương Phù Sơ vẫn cười yếu ớt như cũ, không nhanh không chậm nói: "Bệ hạ, trên đảo ta không trồng ngũ cốc lương thực, vậy nên mọi người trong nước đều lấy hoa cỏ làm thức ăn. Đây là món ăn quý tiếng nhất của nước ta, tên là lục tố, vị thơm ngọt như thịt băm, hơn nữa còn có thể thanh lọc dạ dày, mời bệ hạ nếm thử."
Sưởng đế hoàn toàn không có vẻ muốn ăn, nhìn chằm chằm cái đĩa, nửa tin nửa ngờ.
Ta thật sự đang rất đói bụng, tò mò nhấc đũa gắp một cọng cỏ bỏ vào miệng.
Cọng cỏ không hề tầm thường chút nào, khoảnh khắc nó chạm đến đầu lưỡi, ta chấn động.
Đời ta chưa từng được ăn mỹ vị nào như thế này, vậy nên không thể miêu tả mùi vị của nó, chỉ biết là từ môi lưỡi đến cổ họng đều như được tắm trong nước ngọt, không chỗ nào là không ngọt thơm ngào ngạt.
Ta tranh thủ thời gian nói với Mi Vũ: "Ăn ngon cực kỳ, muội nếm thử đi."
Mi Vũ nghe ta, cũng gắp một cọng bỏ vào miệng, trong nháy mắt, mặt mày nàng sáng bừng.
"Quá tuyệt vời. Có vị trà ngọt trong, có hương thịt ngào ngạt, có rượu hương đậm đà, béo mà không ngấy, mát mà không nhạt. Món ăn này ngon quá, nếu kết hợp với một món canh nữa thì hoàn hảo không gì bằng." Mi Vũ là một chuyên gia ăn uống, ăn xong còn có thể bình luận.
Quốc vương Phù Sơ khẽ mỉm cười: "Cô nương nói rất hay, món ăn này đúng là còn có một vị canh xứng đôi, tên là hồng vựng."
Lúc này, thị nữ lại bưng một chén canh tiến lên.
Chén canh màu trắng, trông qua thì như ngọc như sứ nhưng đặt xuống trước mặt mới biết là không phải, màu này là do chén được chạm trổ từ xà cừ trắng, trắng trong vô ngần, sáng như trân châu. Bên trong chén đựng một loại canh màu đỏ nhạt.
Màu canh này y như sắc đỏ thẹn thùng trên gương mặt thiếu nữ, thanh lệ đến say lòng người. Một mùi hương dịu dàng xộc thẳng vào mũi, tựa như hương thơm của đôi môi anh đào của thiếu nữ, khiến người ta không cầm lòng được muốn được thưởng thức.
Mi Vũ tỉ mỉ nhấp một miếng, khen không dứt miệng.
Sưởng đế cuối cùng cũng nhấc đũa, gắp một miếng lục tố.
"Còn nữa không?" Mi Vũ quen thẳng thắn, uống xong hồng vựng liền mắt sáng long lanh nhìn Quốc vương Phù Sơ.
Quốc vương khẽ mỉm cười, "Còn một món nữa".
Mọi người chờ mong.
Thị nữ bưng lên một đĩa hoa.
Các cánh hoa mang đủ màu sắc sặc sỡ, hình dáng và màu sắc đều khác nhau, ghép lại thành một đóa hoa rực rỡ lặng lẽ nở rộ trên đĩa xà cừ trắng, hình dáng phức tạp mà hài hòa, màu sắc đẹp đẽ mà phong phú, mọi mặt đều ở mức tuyệt vời nhất. Ta nghĩ, dù thế gian này có vô tận tinh hoa đất trời thì chắc cũng không thể tự nhiên sản sinh ra thêm một loài hoa nào được như thế này nữa.
Mỗi một cánh hoa đều có một hương vị khác nhau, mỗi cánh mỗi vẻ, tuyệt không trùng lặp, cuối cùng hợp lại thành một dư vị đặc biệt ở trong miệng, ý vị tuyệt vời, dư âm không dứt.
Không biết là do Quốc vương nước này nghèo hay hẹp hòi, chỉ cho lên một đĩa cỏ, một bát canh và một đĩa hoa liền không có động tĩnh gì nữa.
Đây là bữa ăn văn nhã nhất ta được ăn từ khi sinh ra đến giờ, cũng là bữa đói nhất.
Chút hoa hoa cỏ cỏ này vào bụng xong sau một thoáng là chỉ như mây khói.
Sưởng đế vẫn chưa thỏa mãn nhìn mấy vị thị nữ kia, đáng tiếc các cô nương xinh đẹp ấy vẫn đứng yên sau lưng Quốc vương Phù Sơ, hoàn toàn không có ý định động người đi bưng đồ tiếp.
"Không còn nữa ạ?" Mi Vũ rất trực tiếp, đại diện cho toàn thể hỏi luôn Quốc vương Phù Sơ vấn đề mà mọi người đều thấy khó mở miệng.
Sưởng đế tặng nàng ánh mắt tán dương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!