Chương 33: (Vô Đề)

Thuyền lại gần bờ.

Ven bờ cát trắng như tuyết, đằng xa cây cối um tùm, đảo một màu xanh um tươi tốt như viên phỉ thúy giữa biển cả, hương thơm không biết từ đâu bay tới, ngửi vào mà sảng khoái tinh thần, vui vẻ thoải mái.

Sưởng đế phái Nguyên Chiêu dẫn người lên bờ thăm dò trước.

Nguyên Chiêu tra xét xung quanh một lượt thấy không có vấn đề gì, trở về bẩm báo mời Sưởng đế xuống thuyền.

Sưởng đế dõi mắt nhìn quanh, nói với Huyền Vũ: "Nơi này cách thiên triều xa xôi, sợ rằng không chung ngôn ngữ, ngươi hãy dùng đạo thuật hóa giải ngôn ngữ của bọn họ, mang theo một trăm Thần Uy quân cầm văn thư của trẫm đi gặp đảo chủ đảo này cho trẫm."

Dung Sâm bảo: "Bệ hạ, ngôn ngữ nơi này tương tự với thiên triều ta, nghe nói vốn là năm xưa Tần Thủy Hoàng phái người ra biển tìm tiên đã để lại một số người Hán sinh sống tại đây."

"Hả? Thì ra cũng là người Hán." Sưởng đế cực kỳ vui mừng, lập tức ra vẻ nơi này cũng là địa bàn của mình, nhàn nhã tản bộ xem xét phong cảnh ven bờ.

Nhiệt độ và độ ẩm ở đây rất giống Già La, bờ biển cũng đều là cát trắng muốt.

Mi Vũ bảo ta: "Công tử bảo triêu nhan được di dời từ nơi này đến Già La, chắc hẳn ở đây cũng có đá ngầm ven bờ, chúng ta đi xem đi."

Đi tới trước dải đá ngầm, ta đột nhiên có cảm giác rất quen thuộc, tựa như đã từng tới đây rồi. Ta cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, chợt nhận ra đây chính là khung cảnh đã từng xuất hiện trong giấc mộng, hơn nữa còn có một nam tử đứng trên dải đá ngầm, trên vai đậu một con ưng.

Ta kinh ngạc ngắm nhìn, đáy lòng rất phức tạp, mơ hồ có cảm giác như trở lại chốn cũ nhưng cảnh còn người mất. Nhưng ta không biết vị cố nhân kia đến tột cùng là ai? Hơn nữa, giờ người đó ở đâu?

Ta thất thần, không biết sao đột nhiên cảm thấy rất đau lòng .

"Linh Lung, tỷ xem đây là hoa gì?"

Mi Vũ kinh ngạc chỉ vào một khe đá ngầm, ở đó có một bụi cây cao ngang người, rất nhiều nhánh, lá không dài, đầu cành nở một đóa hoa lớn màu xanh biếc. Đóa hoa này lớn kinh người, to như mâm đựng hoa quả.

Từ bé đến giờ ta chưa từng thấy đóa hoa nào lớn như thế này, tò mò lại gần xem kĩ. Càng nhìn càng thêm kinh ngạc! Trong đóa hoa lớn màu xanh còn có một đóa hoa nhỏ màu vàng, nũng nịu bọc trong cánh hoa xanh biếc, như một nam tử anh tuấn đang ôm lấy một cô nương yểu điệu.

Mi Vũ ngạc nhiên nhẹ nhàng vuốt ve bông hoa màu vàng: "Hoa nở trong hoa, đúng là lạ chưa từng thấy…"

Lời còn chưa dứt, những nhánh dây leo trên thân cây đột nhiên vươn ra như một tấm lưới quấn chặt váy Mi Vũ, Mi Vũ bị bất ngờ không kịp đầy phòng, thét lên đầy kinh hãi.

Ta cũng hốt hoảng, vừa kêu cứu vừa cố dùng sức kéo Mi Vũ ra, nhưng những nhánh dây leo này còn chắc hơn dây thừng, quấn chặt lấy váy Mi Vũ, còn càng lúc càng cuốn lên.

Mi Vũ sợ hết hồn.

Ta cuống lên, đang lúc bối rối thì trước mắt bỗng vụt qua một bóng người màu đen, một đạo ánh sáng xé gió chém tới.

Một thanh kiếm chém về phía chân Mi Vũ.

Ta hét lên thất thanh: "Đừng!"

Vung tay chém xuống, thứ Nguyên Chiêu chặt đứt lại chỉ là dây leo.

Ta không biết hắn làm bằng cách nào mà có thể dừng đao ngay trên dây leo giữa váy Mi Vũ. Đao pháp ấy quá thuần thục, lực nắm giữ quá tuyệt diệu, không hơn không kém một li.

Mi Vũ mềm nhũn ngã vào ngực hắn như một chú thỏ con bị hoảng sợ, mặt tái mét, tựa lên khôi giáp của hắn.

Sắc mặt hắn ửng đỏ, một tay nhấc kiếm, một tay ôm Mi Vũ, ngượng ngùng nói với ta: "Cô mau lại đỡ nàng ấy giúp ta, đừng để khôi giáp làm xước da thịt của nàng ấy."

Sự dịu dàng sau bão táp còn hơn cả gió xuân.

Ta túm lấy thanh kiếm trong tay hắn: "Ta cầm kiếm giúp huynh, huynh ôm muội ấy."

Hắn khe khẽ đẩy Mi Vũ ra rồi đỡ lấy cánh tay nàng.

Mi Vũ ngượng ngùng đứng dậy khỏi ngực hắn, sẵng giọng: "Ngài chém tan váy của ta rồi, mau đền cho ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!