Đêm hè trên biển, không khí mát mẻ, sao sáng lung linh. Dựa người vào lan can nhìn lên trời sao, trong đầu ta trống rỗng như chẳng có gì, lại như đông đặc chất đầy tâm sự. Trăng sáng treo cao đằng chân trời, hoàn hảo phác thành một bức họa thiên nhiên "Chỉ mong người trường cửu, cùng trời chung thuyền quyên".
Không biết giờ này sư phụ có khỏe không? Không biết Vượng Tài có khỏe không? Không biết hũ vàng ta chôn dưới gốc đào kia có khỏe không? Ta giơ ly rượu hướng về phía ánh trăng, đang định đưa vào miệng thì bỗng bị một cánh tay thon dài đoạt mất.
Ta ngoái đầu lại, Dung Sâm cười nhẹ nhàng đứng sau lưng ta, ánh mắt sáng ngời.
"Nâng chén ngắm trăng sáng, bên bóng thành ba người, có phải cô đang nhớ nhung ai đó?"
Ta thành thật trả lời: "Ta đang nhung nhớ hũ vàng của ta."
Hắn bật cười: "Đêm đẹp thế này hay là chúng ta nói về cái gì đó tao nhã một chút đi, ví như lý tưởng chẳng hạn."
Ta suy nghĩ, nói: "Ta có hai lý tưởng."
Hắn mím môi cười khẽ: "Xin rửa tai lắng nghe."
"Một là kiếm được thật nhiều tiền, xây một tòa kim ốc, giấu người ta thương trong đó, kim ốc tàng kiều."
Hắn gật đầu cười: "Không tệ, còn cái thứ hai?"
Có mấy phần chếnh choáng, ta lấy can đảm nói: "Hai là cùng chàng ở trong kim ốc song tu thuật trong phòng, trường sinh bất lão."
Hắn che miệng ho khẽ, nghiêm túc: "Lý tưởng của cô rất tao nhã."
"Thật ư, ta từng nói cho Mi Vũ nghe hai lý tưởng này, muội ấy bảo ta là lưu manh."
"Ta thích lưu manh."
Ta: "..."
Trong không khí có phần mập mờ, hơi thở của hắn vương bên tóc ta, như gió xuân ấm áp.
Nhìn đôi mắt sáng như sao đêm cùng dung nhan thanh nhã không vương chút bụi trần của hắn, ta rất muốn nói với hắn, thật ra người ta muốn kim ốc tàng kiều đang ở ngay trước mặt ta đây, chính là huynh.
Tuy nhiên, mười năm tình nghĩa của ta và Mi Vũ cùng với tình ý của Mi Vũ đối với hắn như hai lưỡi dao sắc bén, hai bên trái phải lập tức chặt đứt chút tơ tình của ta.
"Công tử ngủ ngon." Trước khi lý trí sụp đổ, ta vội vàng xoay người rời đi.
"Ta hiểu vì sao nàng lại do dự."
Ta dừng bước, nhưng không quay đầu lại, cổ họng hứng gió biển nên hơi rát, "Công tử và sư phụ có tình bằng hữu rất sâu, chắc hẳn có thể hiểu được cảm giác nguyện chết vì tri kỉ."
"Đúng, ta hiểu. Cho nên ta có đủ kiên nhẫn để chờ nàng, một đời không ngại."
Âm thanh của hắn vang vọng trong gió đêm, khiến lòng ta dậy sóng.
Mặt biển xa vọng đến tiếng hát của Giao nhân, một đêm trăng tròn.
Cánh của Mị Sinh ngày càng lớn, cuối cùng không giấu được trong áo nữa, áo đặc chế ta và Mi Vũ làm cho nó rốt cuộc cũng có đất dụng võ, nhưng nó thấy lộ ra hai cánh nên không dám ra khỏi phòng, rầu rĩ hoảng loạn ở lì trong phòng không dám ra gặp ai.
Ta thật sự không biết làm sao, đành nói với Dung Sâm: "Hay là để Sưởng đế thấy cánh của nó, vậy là mọi người trên thuyền sẽ không dám dị nghị gì nữa."
Dung Sâm gật đầu đồng ý: "Nhưng nàng không được nói cho Sưởng đế biết là nó có thể hiểu được ngôn ngữ của loài chim."
"Tại sao?"
"Nếu Sưởng đế biết nó có dị năng như thế, sau này nhất định sẽ không để nó đi."
Ta gật đầu, hắn luôn suy nghĩ kỹ càng hơn ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!