Chương 3: (Vô Đề)

Ta quay đầu lại nhìn theo tay hắn, thấy một bóng dáng xinh đẹp thướt tha đang vô cùng không xinh đẹp thướt tha chạy tới.

Váy lụa màu lục xách trên tay, ống quần trong màu hồng bên ngắn bên dài lộ sạch ra ngoài, giày thêu vàng tơ mất một chiếc. Cũng may, đây là cát trắng chứ không phải bùn đất, không thì không biết đôi chân trắng như tuyết kia sẽ biến thành cái gì nữa.

Quần áo xộc xệch thì thôi đi, sao ngay cả tóc cũng không buộc? Nhất định là đang ở trong chăn thì bị Nã Vân đánh thức. May là tóc nàng vốn mềm đen như mực, nhẹ nhàng tung bay trong gió cũng còn chút đẹp mắt.

Đâu ngờ, một trận gió lớn đột nhiên thổi tới,…ào…ào…

Ta ôm trán không đành lòng nhìn thêm. Thật ra thì, sư phụ giới thiệu vậy cũng không sai lắm.

Mi Vũ chạy vội tới trước mặt ta, đột ngột dừng lại.

Váy lụa trên tay vô thức tuột xuống che kín mắt cá chân. Nàng bất giác đứng yên nhìn Dung Sâm như bị định trú, ánh mắt sáng ngời chưa từng thấy.

Ta kéo vạt áo nàng, "Mi Vũ, vị này là công tử Dung Sâm, chính là vị khách quý sư phụ đã nhắc đến trong thư".

Mặt nàng bỗng ửng hồng. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng thẹn thùng.

Biết bao người từng chấn động vì vẻ đẹp của nàng, vì nàng mà đứt từng khúc ruột, vì nàng mà tìm đến cái chết. Ta còn từng thấy nàng áy náy thẳng thừng cự tuyệt một nam tử ngay trước mặt. Thì ra, chỉ là thời cơ chưa tới. Giống như những đóa triêu nhan trên tấc linh đài kia, chỉ chịu tỏa hương nở rộ vào khoảnh khắc ánh bình minh vừa ló rạng trong tháng tư.

Nàng luống cuống tay chân kéo mái tóc dài búi lại, cúi người chào "công tử vạn phúc", dáng người mềm mại uyển chuyển như liễu đợi qua đông chờ đón gió xuân.

Ta kinh ngạc vì sự dịu dàng của Mi Vũ, nhưng càng kinh ngạc hơn vì sự bình tĩnh của Dung Sâm, hắn thế mà lại không sáng mắt lên, khóe miệng chỉ khẽ nhếch, ánh mắt không dừng trên người nàng mà lạc xuống dưới chân.

Hắn đặt chiếc rương trong tay xuống, rút từ trong tay áo ra một chiếc khăn lụa.

"Cẩn thận bị cát làm xước chân."

Hắn cúi người nâng chân nàng lên, dùng khăn lụa quấn quanh, thắt lại.

Trên bàn chân trắng như tuyết hiện lên một chùm phong lan.

Thì ra trên thế gian này còn có loại dịu dàng như thế này, có thể khiến người ta thần hồn điên đảo. Ta chỉ đứng ngoài quan sát mà cũng thấy lòng lâng lâng.

Mi Vũ đứng ngơ ra mất hồn, như bị làm phép, cả người phát sáng.

Ta chợt cảm thấy mình thật thừa thãi, thức thời đi trước một bước.

Cách đó không xa, chiếc giày thêu vàng tơ nằm trên bờ cát. Ta bước tới nhặt lên, bỗng hơi run tay lại đánh rơi xuống. Quay đầu nhìn lại, đôi uyên ương kia đứng trên bờ cát, quả là tiên tư ngọc sắc. Sau lưng họ là ánh trời sáng mờ, biển xanh bao la rung động lòng người, đẹp đẽ hài hòa không nói nên lời.

Ta bỗng nhớ tới một câu thơ: Gió vàng móc ngọc một gặp nhau, hơn biết mấy người đời gần gụi.(1)

Chỉ là, lần gặp gỡ này không biết là kiếp hay là duyên. Nhưng cho dù là kiếp hay duyên, có thể gặp được định mệnh của mình đúng thời điểm, âu cũng là tam sinh hữu hạnh.

Không biết định mệnh của ta đang ở nơi nao?

Ta hiếm lắm mới suy nghĩ về vấn đề này, trong đầu bỗng hiện ra vô số khung cảnh.

Đẹp đẽ nhất là có một ngày, hai ta oan gia ngõ hẹp bỗng không hẹn mà gặp. Hắn nâng khuôn mặt ta, cắn răng nghiến lợi: Nha đầu chết tiệt này, ta đi tìm cô hai mươi năm rồi.

Còn thảm thiết nhất là, ta sinh người chưa sinh, người sinh ta đã lão.

Bởi vấn đề dung mạo, ta cảm thấy cái thảm thiết kia có vẻ khả thi hơn nhiều.

Vẫn đang nghĩ ngợi lung tung, Mi Vũ đã đi tới trước mặt ta. Ta đưa giày cho nàng. Nàng cởi khăn lụa ra rồi đi vào, cầm chiếc khăn lụa kia, sắc mặt thẹn thùng, dường như đang muốn trả lại cho Dung Sâm nhưng lại cảm thấy không ổn.

"Buộc chân rồi còn trả lại cho người ta làm gì." Ta thay nàng quyết định, túm lấy chiếc khăn nhét vào tay áo.

Dung Sâm bật cười, nhưng trong tiếng cười không hề có ý giễu cợt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!