Chương 15: (Vô Đề)

"Bởi vì ta cũng giống cô".

Bóng đêm sâu thẳm, ta lại vẫn có thể nhìn rõ nét mặt hắn khi nói chuyện, ánh mắt chứa đựng thiên ngôn vạn ngữ như muốn nói lại thôi sao mà quen thuộc, dường như ta đã từng thấy ở đâu đó, lại chẳng biết ở chốn nào.

Ta ôm kiếm của Nguyên Chiêu quay đầu bước đi. Đêm khuya yên tĩnh, nơi xa thỉnh thoảng bay đến một vài bóng dáng xám trắng như tiền bạc. Ta vừa đi vừa tụng "Úm ma ni bá mị hồng", bước nhanh như bay về viện Nguyên Chiêu ở, dẫn đoàn thủy quân đã chờ sẵn tới bên hồ.

Dung Sâm nhìn Nguyên Chiêu gật đầu: "Tướng quân chờ một lát."

Ta đi tới bên cạnh Dung Sâm, thì thầm hỏi: "Nàng ta tới rồi à?"

"Chưa."

Ta quay đầu lại nhìn Nguyên Chiêu. Hắn và mọi người cùng mặc một bộ áo bơi da, Liên Duy giơ đuốc đứng cạnh. Ảnh lửa sáng ngời rọi vào mắt hắn, lấp lánh mê ly, sáng tối lập lờ, tuấn nhan lạnh lùng thâm trầm như biển sâu.

Ta luôn rất bội phục sự trấn định của hắn, sự thong dong như đã tính trước mọi việc cùng chí khí được tôi luyện từ sa trường dung hợp khít khao, tạo nên phong thái vững vàng hơn người.

Ta không nhịn được nhỏ giọng nói: "Sao ngài ta lại tin tưởng ta vô điều kiện như vậy nhỉ, chẳng hề hỏi ta lý do bắt ngài ta chờ đợi gì cả".

Dung Sâm trầm giọng tỏ vẻ hiểu biết: "Trên đời này có rất nhiều việc chỉ cần kết quả là được, lý do không quan trọng".

"…" Cái kiểu trả lời triết với chả lý này thì có hơn gì không trả lời đâu.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, dài như một mối tương tư vô cùng vô tận, mãi không kết thúc.

Mãi sau, trên mặt nước bỗng dâng lên một làn sương trắng mờ mờ, Diệp Hạm Trì hiện ra trong làn sương, lơ lửng trên mặt nước, nhìn ta gật đầu. Xem ra ngoài ta và Dung Sâm, thật sự không ai có thể nhìn thấy nàng ta, đoàn thủy quân sau lưng hoàn toàn không phản ứng gì.

Dung Sâm lập tức quay đầu nói với Nguyên Chiêu: "Ly long đã ngủ say, tướng quân mau đem quân động thủ. Lấy Ly châu, Ly long nhất định sẽ tỉnh lại ngay, mọi người phải nhanh chóng tản ra lên bờ."

Nguyên Chiêu dẫn người đến sát bên hồ, thấy hắn định xuống nước, ta vội kéo tay hắn lại: "Ngài đang bị thương, không thể xuống nước".

"Áo bơi này có thể chống nước, không sao". Giọng nói thấp trầm nhuộm bởi bóng đêm mang mấy phần dịu dàng.

Dung Sâm đưa bảo kiếm cho hắn: "Kinh động Ly long không được ham chiến, phải nhanh rời nước trước khi trời sáng."

Nguyên Chiêu không đáp, trông vẻ đầy quyết tâm.

Sáu người nhanh chóng lẻn xuống đáy hồ. Còn những thủy quân ở lại nhanh chóng tản ra xung quanh hồ.

"Sao bọn họ không xuống nước?"

"Quá nhiều người càng dễ kinh động đến Ly long. Sau khi lấy Ly châu Ly long mới tỉnh, đó mới là lúc hung hiểm nhất cần tiếp ứng cho những người dưới nước."

Dung Sâm đột nhiên cầm tay ta lôi lại mấy chục bước mới chịu dừng.

"Cô đứng xa một chút, ta sợ cô bị thương."

Lòng ta mơ hồ rung động, đột nhiên cảm thấy lòng bàn ta ẩm nóng.

Nơi xa bay lên một bóng trắng mỏng như trang giấy, lảo đảo đến bên hồ rồi đột nhiên run lên bần bật, nó dường như bị một sức mạnh khổng lồ hất văng ra mấy trượng, tiêu tán trong màn đêm.

Dung Sâm lặng lẽ nắm chặt tay ta: "Sợ không?"

"Không".

Biết hắn cũng có thể nhìn thấy những quỷ hồn kia, ta bất chợt không thấy sợ nữa. Đứng bên hắn, ta thậm chí còn có cảm giác kỳ quái là chúng ta rất gắn bó, rất hiểu nhau, tựa như trên đời này có một tri âm tri kỷ, ta không cần nói gì người đó cũng hiểu được ta.

Tay hắn cầm cây đuốc của Liên Duy, ngón trỏ đưa lên môi rồi hạ xuống búng một cái, cây đuốc bùng một tiếng, ánh lửa chợt sáng bừng lên, ngọn lửa bập bùng bỗng xuất hiện thêm vòng ánh sáng vàng mờ mờ ảo ảo.

Ta không khỏi tò mò: "Cái gì đấy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!