Chương 40: Cắn xé

Ngày đông khó thấy rau tươi, bây giờ thức ăn giá cao ở Khuất Đô đều là đồ tươi xanh. Tiêu Trì Dã mới được Lý Kiến Hằng thưởng, tối nay trên bàn cơm xuất hiện một đĩa dưa chuột cắt lát.

"Trong món có dưa, lợi gan giải độc [1]." Tiêu Trì Dã múc bát canh nóng cho Thẩm Trạch Xuyên, "Đứng ngoài lâu vậy rồi, uống ấm thân thể, ăn bữa nhẹ nhàng khoan khoái rồi nghỉ ngơi."

Tác giả có lời muốn nói: [1] Tuyển tự

"Tục ngữ nói đúng thật, " Thẩm Trạch Xuyên xoa xoa tay ngồi xuống, "vô sự lấy lòng, không gian thì trộm. Nhị công tử có gì muốn phân phó sao?"

"Muốn phân phó nhiều lắm, " Tiêu Trì Dã nói, "vừa ăn vừa nói đi."

Hai người cùng động đũa.

Trong phòng không có người khác, hai bát cơm rất nhanh thấy đáy, một đĩa dưa chuột cắt lát cũng được ăn sạch sẽ, còn món ăn mặn thì ai cũng không làm sao đụng vào được.

"Sắp tết rồi, sư phụ ta cũng sắp vào đô." Tiêu Trì Dã uống canh, "Nếu sư phụ Kỷ Cương rảnh rỗi, có thể để cho hai vị lão nhân gia gặp mặt chút."

"Mừng năm mới hay là Hồng Môn yến, cái này phải nói rõ mới được." Thẩm Trạch Xuyên đặt đũa, "Sư phụ ta không thích bị dắt mũi đâu."

"Mừng năm mới." Tiêu Trì Dã nói, "Kỷ gia đến thế hệ này chỉ còn hai người họ thôi, đã nhiều năm không gặp rồi."

"Vậy được, lần sau ta chuẩn bị phần lễ lớn, mời sư phụ ra ngoài." Thẩm Trạch Xuyên đã ăn no.

Tiêu Trì Dã thấy y đứng dậy thì nói: "Đêm nay lại nghỉ trong phòng ta đi."

Thẩm Trạch Xuyên chuyển mắt nhìn lại, y cười lên: "Ta đương nhiên sẽ không chạy. Chia nhau ra tắm đi, ngươi cứ từ từ ăn, ta tắm trước."

Dứt lời y vén mành đi vào, rửa mặt mình trước.

Tiêu Trì Dã gọi người đến dọn bàn ăn, đứng bên cửa sổ nhìn thấy bên ngoài tuyết đang rơi. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt thấu qua vải mành mông lung mờ ảo kia, nhìn thấy bóng của Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên thoát rơi áo ngoài, như xé ra một tầng vỏ ngoài thô ráp, lộ ra thịt mềm tươi non nhiều nước bên trong. Lúc y cúi đầu tháo đai lưng, độ cong sau gáy lộ màng da cam, phảng phất một chút xúc cảm nhẵn nhụi tinh tế lại sắp phủ lên nơi bóng loáng trơn trượt kia.

Cách tấm vải mành, tựa như gãi không đúng chỗ ngứa, cám dỗ của dục vọng tràn đầy bị khuếch đại phân tán, tuỳ tiện ngao du trên tứ chi xương cốt, gãi cào khiến toàn thân đều nóng lên, không nhịn được sinh ra ý niệm thô bạo. Người như ngọc đâu tính là gì, thứ Tiêu Trì Dã để tâm nhất là dục vọng mang tên Thẩm Trạch Xuyên.

Đôi mắt của y, cách cười của y, y tựa hồ luôn luôn vô tình hay cố ý tản ra loại sắc dục này.

"Ôm lấy ta đi."

"Ve vuốt ta đi."

"Thoả sức ở nơi này của ta đổ mồ hôi như mưa đi."

Dục vọng này như màn mưa lâm thâm, không mang tính xâm lược, lại bất tri bất giác xâm lược vào đây. Nhưng Thẩm Trạch Xuyên tựa hồ không hề hay biết, y giữ lại một vẻ lạnh lùng khác hoàn toàn với sắc dục ấy, nhẹ nhàng gác bỏ sự quấy nhiễu mâu thuẫn cực độ này qua, khiến cho người khác phải nghĩ suy.

Tiêu Trì Dã không muốn tiếp tục nghĩ nữa, hắn bén nhạy cảm giác được con "ưng" lần này không dễ thuần như thế. Hắn chỉ có thể là chủ nhân duy nhất của chính mình, hắn không thể chịu đựng bản thân dễ dàng bị gợi lên kích động nhiều lần như vậy.

Tiêu Trì Dã quay đầu lại, đóng cửa sổ, đi vào nhà tắm.

* * *

Hai người cách tấm đôn ngủ mỗi người một nơi, quay lưng lại với nhau, hô hấp đều đặn, thật giống đang ngủ cả rồi.

Tiêu Trì Dã miết vào nhẫn xương, nhớ lại rất nhiều chuyện.

Nhẫn hộ tiễn xương này cũng không phải đồ của hắn, ban đầu nó thuộc về Phùng Nhất Thánh của Tỏa Thiên quan. Sau khi Phùng Nhất Thánh chết trận, ông để nhẫn lại cho Tả Thiên Thu. Tả Thiên Thu đeo chiếc nhẫn này một trận thành danh tại Thiên Phi Khuyết, ông đã bắn chết thê tử của mình.

Tả Thiên Thu bởi vậy mà bạc đầu, cũng bởi vậy mà hoàn toàn thất bại. Công danh đã thành, người lại đã chết. Cuối cùng Tả Thiên Thu không còn cách nào lên sa trường nữa, đôi tay có lực nhất trên đời đã từng bắn hạ Thiên Phi Khuyết, lại không thể nào tiếp tục cầm cung như xưa.

Khi Tiêu Trì Dã còn bé bên cạnh Tả Thiên Thu, hỏi ông: "Sao người lại bắn chết thê tử của mình?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!