Gió thổi tay áo, ý lạnh buốt xương.
Đúng lúc này, Thẩm Trạch Xuyên bỗng nghiêng đầu hắt hơi một cái, phá vỡ thế đối lập hết sức căng thẳng động chút liền bùng nổ này. Y dầm mưa cả người ướt sũng, quơ quơ tay với Tiêu Trì Dã, trầm giọng hỏi: "Có khăn không?"
Tiêu Trì Dã bước ra một bước, đưa cho y cái khăn.
Chóp mũi Thẩm Trạch Xuyên cóng đến ửng hồng, đầu ngón tay cũng hồng. Y cầm chiếc khăn màu lam kia, che mũi miệng lại.
Lúc này Tiêu Trì Dã mới chậm rãi căng dù, cũng không tránh đường, hắn hỏi: "Đi đâu vậy?"
Thẩm Trạch Xuyên nói: "Chơi."
"Ngươi dù gì cũng là cận vệ của ta, ra ngoài đi chơi cũng phải thông báo cho phòng ghi tên một tiếng." Tiêu Trì Dã nói, "Chẳng nói tiếng nào đã chạy mất, thật làm người lo lắng."
"Bên trong nhà tắm để lại yêu bài đó, nhị công tử không thấy à?" Thẩm Trạch Xuyên ngửi mùi trên tấm khăn, rất dễ ngửi, không phải huân hương mà bọn quý tử Khuất Đô quen dùng, mà giống như gió lớn hiên ngang hoang dã dưới mặt trời chói chang, là mùi trên người Tiêu Trì Dã.
Thật thơm.
Thẩm Trạch Xuyên rũ thấp con ngươi, cơ hồ mê muội mùi hương này rồi. Đây là ánh mặt trời y không thể chạm tới, cũng là khí phách cả đời này y không còn có được. Y hơi không muốn trả lại khăn cho hắn, thế là bèn nhích khoé mắt liếc Tiêu Trì Dã, mang theo ý tứ muốn nói lại thôi.
"Không thấy." Tiêu Trì Dã mò trên ngực mình, không mò ra đồ đang muốn, chuyển cái nhìn thì thấy ánh mắt của Thẩm Trạch Xuyên, sững ra một cái, nói, "Làm chuyện gì trái với lương tâm mà phải nhìn ta như vậy?"
"Ai mà biết được." Thẩm Trạch Xuyên đắc ý nói với hắn, "Chuyện ta làm trái với lương tâm nhiều lắm."
"Nói một hai chuyện cho ta nghe chút nào." Tiêu Trì Dã nói.
"Tâm sự buổi đêm thì nên ở trong phòng, đứng ở đây lạnh lắm." Thẩm Trạch Xuyên ho khan một tiếng, hỏi, "Nhà tắm còn mở không?"
"Đóng rồi." Tiêu Trì Dã nói, "Muốn tắm chỉ có thể vào phòng ta thôi. Thân thể yếu thế này, gọi đại phu đến khám cho ngươi nhé?"
"Vậy thì tốt thật đấy." Thẩm Trạch Xuyên gặp chiêu đỡ chiêu, "Nhị công tử ra mặt lại đỡ tiền khám cho ta."
"Bệnh nặng chưa khỏi mà chạy khắp nơi làm người lo lắng, sau này ta sẽ sai người đi theo ngươi." Tiêu Trì Dã rất có phong độ nhường đường, "Đi thôi, nhị công tử bung dù dẫn ngươi đi."
Thẩm Trạch Xuyên nhìn bả vai hắn cao hơn cả mình, rồi lại nhìn hắn, cười nói: "Ta đi cà nhắc bung dù cũng được mà."
"Ta sợ đụng đầu." Mặt bên của Tiêu Trì Dã rất hấp dẫn, sống mũi cao thẳng, đường nét dễ nhìn. Hắn nói: "Ngươi thấp quá."
Thẩm Trạch Xuyên cùng hắn bước vào cửa lớn, nói: "Là ngươi thật sự quá cao đấy."
"Ngày nhỏ ta thấp hơn đại ca mấy cái đầu lận, lại có cái tên thế này, trong lòng sốt ruột lắm, ngày nào cũng chăm luyện công phu, trước khi ngủ nhất định phải uống sữa bò." Tiêu Trì Dã sải chân dài qua vũng nước, nói tiếp, "Nào ngờ đến khi mười ba mười bốn tuổi, người cứ thế cao lên."
"Vậy chẳng phải rất tốt sao." Thẩm Trạch Xuyên nói, "Đại ca ta cũng rất cao."
Mưa nhỏ rồi, tuyết lại chuyển dày.
Tiêu Trì Dã nâng cao viền dù, ngắm tuyết, nói: "Lại là một năm."
Thẩm Trạch Xuyên cũng ngắm tuyết, nói: "Lại là một năm."
"Tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ." Tiêu Trì Dã dừng một chút, "Thái hậu đã suy thế, ngươi có thể rời khỏi Khuất Đô, đi bất kỳ nơi nào."
"Sau đó mai danh ẩn tích, quên mất quá khứ, bình thường một đời." Thẩm Trạch Xuyên bình thản nói, "Đây không phải là lời mà người hận ta nên nói."
"Ta hận kỵ binh Biên Sa, " Tiêu Trì Dã lãnh đạm nói, "cũng hận Thẩm Vệ."
Thẩm Trạch Xuyên nói: "Ngươi nên hận ta."
Ánh mắt Tiêu Trì Dã khẽ nhếch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!