Đêm mùa hạ nóng nực, trăng như ngọc bích treo ngọn cây.
Thân thể Tiêu Trì Dã cường tráng, rượu vào xong là nóng. Giờ hắn đang nóng nảy cực kì, nhìn chằm chằm Thẩm Trạch Xuyên xuống dưới đây, nói: "Chùa Chiêu Tội còn có thể dạy người thanh tâm quả dục, thay đổi tính tình cơ à."
Thẩm Trạch Xuyên nói: "Ta giỏi nhất là nhẫn nhục chịu đựng."
Tiêu Trì Dã nhận trà người hầu dâng súc miệng, lau miệng xong nói: "Bịa cũng giống đấy, bốn chữ này sợ là ngươi còn không biết viết."
"Đều là gặp dịp thì chơi." Thẩm Trạch Xuyên cũng lau tay, cười với hắn, "Vậy mà còn chân thành nữa."
Tiêu Trì Dã chẳng nhìn y, mặc kệ vứt khăn về khay, nói: "Kịch xong rồi, ai tin đây? Không phải nên có người diễn một vai như thế sao, Tiêu Sách An ta vừa khéo phù hợp. Ngươi lại cũng xem thoải mái quá."
"Đao này là bảo bối." Thẩm Trạch Xuyên dời ánh mắt xuống.
Tiêu Trì Dã giơ tay cản y, nói: "Người thì không phải sao?"
Một chiếc đèn lồng trên lầu vụt tắt, Thẩm Trạch Xuyên than thở: "Lời này bảo ta trả lời thế nào đây? Rất không thích hợp đấy."
"Ngươi khá có mắt nhìn." Tiêu Trì Dã dời tay, đôi mắt vừa dữ vừa hung theo dõi y, "Người nhận ra đao tốt không nhiều."
"Người thì là bảo bối đó." Thẩm Trạch Xuyên thuận theo lời hắn, "Dĩ nhiên toàn mang theo đồ tốt thôi. Mèo mù cũng vớ được chuột chết mà, ta tuỳ tiện đoán chút thôi."
"Sao mà ngươi khen ta một câu," Tiêu Trì Dã nói, "ta lại cảm thấy quái lắm."
"Nghe ít chứ gì." Thẩm Trạch Xuyên an ủi, "Ta còn chưa nói ra lòng thành đâu."
Người bên trên đều đi hết rồi.
Tiêu Trì Dã thờ ơ nói: "Ngươi đủ nhẫn nại đấy."
"Không nhịn việc nhỏ ắt loạn mưu lớn, năng lực của ta còn ở phía sau kia." Thẩm Trạch Xuyên cười, "Đừng nóng vội nhé."
"Mưu lớn." Tiêu Trì Dã nói, "Chốn Khuất Đô có tầm này còn gì có thể khiến ngươi mưu cầu như thế?"
"Ta nói cho ngươi nghe," Thẩm Trạch Xuyên dừng một chút, khá là yêu thương nhìn Tiêu Trì Dã, "ngươi còn tin thật. Nhị công tử, nhìn không ra đấy, ngươi vẫn là người ngây thơ như vậy."
"Ta là công tử bột suốt ngày rượu thịt, ăn no chờ chết." Tiêu Trì Dã nói, "Nào có biết nhân gian hiểm ác vậy, còn có người như ngươi lừa ta."
"Xin lỗi nhé." Thẩm Trạch Xuyên dời bước, "Ta thấy nanh vuốt của ngươi khép lại cả rồi, thật đáng thương. Tối nay rút đao chém một cái, bản thân cũng sảng khoái phải không?"
"Một chút thôi." Tiêu Trì Dã nhấc chân cản đường, nói, "Đi đâu đấy? Chúng ta còn chưa nói xong."
"Đưa ngươi về phủ." Thẩm Trạch Xuyên nói, "Tối nay được ngươi giải vây, ta cảm động rơi nước mắt, vậy mà chẳng có gì để báo đáp."
Tiêu Trì Dã mỉm cười, nói: "Miệng toàn lời dối trá, lừa không ít người rồi phải không?"
"Người cắn câu không có mấy." Thẩm Trạch Xuyên quay đầu lại, "Nói chung con người phải nói vài câu giả dối, ví như là "Gia đây đầy tiền" chẳng hạn."
Tiêu Trì Dã thu chân, nói: "Ta với ngươi giống như người kém gặp người giỏi thôi."
"Ngươi xem." Thẩm Trạch Xuyên ôn hòa nói, "Lại khách khí rồi."
Quả thực không thể tán gẫu với người này.
Bởi vì không nhận ra được câu nào thật câu nào giả, câu nào câu nấy đều giống như nước đục qua loa, quanh co một vòng cũng chẳng lừa ra được thứ gì.
Tiêu Trì Dã quay người, huýt gọi ngựa của mình tới, nói: "Vì chuyện tối nay cho nên mới nói lời thân thiết với ta? Lúc này người đi hết rồi, giả bộ tiếp nữa thì không hay đâu."
"Vậy thì có thể làm sao?" Thẩm Trạch Xuyên nhấc đèn lồng, ánh mắt vừa dịu vừa ngoan nhìn hắn, "Lại cắn ngươi một cái sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!