Dịch: Lan Chi
"Không gian ở mi tâm, không thể tùy tiện dùng thử." Mạnh tiên cô nói,
"Tùy tiện dùng thử có khả năng mang lại cho con nhiều chỗ tốt, tuy nhiên cũng có khả năng mang lại hậu quả xấu không thể vãn hồi. Mọi việc cứ để thuận theo tự nhiên."
Mạnh Xuyên gật đầu.
"Cứ thuận theo tự nhiên, trong quá trình tu hành tự khắc bản thân con sẽ nắm giữ được cách sử dụng." Mạnh tiên cô cười, nói:
"Đây là biện pháp vô cùng ôn hòa, chờ đến khi con vào được Nguyên Sơ Sơn thì tìm được bí tịch về nó sẽ hiểu triệt để cách sử dụng đúng đắn."
Vâng, cô tổ mẫu.
Mạnh Xuyên cung kính đáp. Hắn hỏi thăm cha và cô tổ mẫu cũng là vì nguyên nhân này. Tự dưng có được một lực lượng không rõ, nếu không có kinh nghiệm của tiền nhân lại tự mình đi lục lọi, quả là một hành động vô cùng nguy hiểm.
Mục tiêu bây giờ là trong thời gian ngắn phải nắm chắc việc ngộ ra Thế, không cần phải mạo hiểm.
Vâng! Hai cha con đều đáp.
Sau khi bái phỏng cô tổ mẫu, Mạnh Xuyên liền quay về Kính Hồ Mạnh phủ, hôm nay lại tiếp tục luyện tập tám nghìn lần Bạt Đao Thức.
Bên trong luyện võ trường, hộ vệ đứng trên chạc cây, tay cầm liên nỏ nhắm xuống phía dưới.
Mạnh Xuyên đứng cách đó vài trượng, đao vẫn nằm trong vỏ.
"Cảm giác hiện giờ hoàn toàn khác với trước đây." Mạnh Xuyên có thể cảm ứng rõ ràng hết thảy động tĩnh của tên hộ vệ đang đứng trên chạc cây. Tên hộ vệ trước tiên là nhìn nhìn thiếu gia nhà mình, thủ bộ cơ bắp bắt đầu khẩn trương lên, sau đó mới bóp lẫy nỏ.
Mạnh Xuyên hoàn toàn cảm giác rõ cả quá trình lẫy nỏ được bóp, phi tiễn bay ra từ trong liên nỏ thế nào.
Hô...
Ngay khi hộ vệ vừa bóp lẫy nỏ, thân ảnh Mạnh Xuyên cũng lóe lên.
Đao quang xẹt ngang trời cao. Phi tiễn nhỏ vừa được bắn ra kia bị cắt ngang điểm đỏ trên thân.
A... Tên hộ vệ sợ nhảy dựng người. Đao quang cắt ngang thiết tiễn kia, quả thật rất gần với liên nỏ hắn đang cầm trong tay.
"Cái này... cái này... cái này..."Hộ vệ bị dọa sợ. Ngay cả những hộ vệ khác đang đứng ngoài quan sát cũng sợ nhảy dựng cả lên.
Phi tiễn nhỏ vừa mới bắn ra đã bị cắt ngang.
Khoảng cách quá gần đi.
Phản ứng bình thường của võ giả cũng là khi phi tiễn đã bay ra một khoảng cách nhất định.
"Ta đây là đoán trước." Mạnh Xuyên nhìn bộ dáng vô cùng chấn động của lũ hộ vệ, thuận miệng nói:
"Mã Tam hắn bắn cái nỏ cầm tay này không biết bao nhiêu lần. Ta đoán thời điểm hắn sẽ bắn phi tiễn thì lập tức xuất thủ... Quả thật, phi tiễn vừa bắn ra đã bị ta lập tức chém trúng."
Thiếu gia lợi hại.
"Dự đoán của thiếu gia thật chuẩn."Cả đám đều tán dương, thổi phồng hắn.
Mạnh Xuyên cười cười.
Việc dự đoán này phải có kinh nghiệm phong phú và còn dựa vào vận khí nữa. Bởi vì dưới mắt thường động tác của võ giả cường đại đều mơ hồ.
Ví như gã hộ vệ Tẩy Tủy Cảnh trên tàng cây bóp lẫy nỏ nhanh đến bậc nào, thêm nữa có áo bào và cành cây của đại thụ che khuất, nếu là mắt thường có thể mơ hồ thấy nhưng khi xuất thủ chặn thì cũng đã chậm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!