Chương 8: Đại chiến rừng macket

Trung tâm làng Zebof.

"Đùng Đùng.. Đoàng Đoàng.. Chíu Chíu.." Hàng loạt tiếng pháo hoa vang lên, kèm theo đó là những hình ảnh đủ màu đủ sắc nối tiếp nhau xuất hiện trên bầu trời đêm đầy sao. Những khúc sáo trúc du dương cũng được tấu lên một cách nhịp nhàng, hòa quyện vào tiếng reo hò của những người đi trẩy hội. Những chuỗi đèn hoa vân lăng ánh vàng giăng khắp hai bên đường, làm sáng bừng những con phố vể đêm. Thật là một bức tranh sinh động, tràn đầy hơi thở của nhân gian.

Dù là tấp nập đến thế, tiếng người nô nức reo vang nhưng lại tỏa ra một sự bình yên đến kỳ diệu, khiến cho người ta muốn mãi ngắm nhìn.

Từ trên lầu kiểm soát, đại tá Jaca cũng không khỏi hài lòng mà gật đầu. Những ngón tay thon dài đầy vết chai sạn cũng nhịp nhịp theo tiết tấu của đoạn nhạc tươi trẻ. Một tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi". Ông nghiêm giọng.

Tiến vào là một người đàn ông trung niên với dáng người cao ráo. Tuy không còn giữ được nét thanh xuân trên khuôn mặt, nhưng cơ bắp thì vẫn rất săn chắc. Mái tóc chẻ làm hai tám được vuốt bóng lưỡng cũng thể hiện đây là một người tỉ mỉ và chỉn chu.

"Báo cáo đại tá, phát hiện dị động ở khu vực phía đông. Người dân báo nghe thấy những tiếng tru tréo của động vật cùng với mùi cháy khét nồng nặc. Có vài người nhìn thấy tín hiệu pháo sáng phát ra từ rừng Macket. Đội cảnh vệ số 38 đã đến bìa rừng kiểm tra, xác thực là nhiệt độ xung quanh đó bất thường nhưng không phát hiện được đám cháy gần đó. Tôi cho rằng chúng ta phải đi sâu vào bên trong để thám sát." Nói xong, thiếu úy Zunc cũng chắp tay chờ lệnh.

Vị đại tá suy nghĩ một hồi, tay nhịp nhịp trên chiếc bàn làm việc.

"Truyền lệnh xuống, đặt mức báo động vàng, triển khai kế hoạch dự phòng và di tản bậc ba. Tất cả các đội cảnh vệ vẫn tiếp tục canh giữ ở vị trí được giao, bảo vệ an toàn người dân."

"Đồng chí chỉ đạo ba đội cảnh vệ tiên phong, phối hợp với đội dân quân địa phương và đội phòng chống thiên tai. Mang theo vũ khí và vật tư hạng B, tiến vào rừng thám sát."

"Đùng đùng.. Đoàng Đoàng.. Rầm Rầm." Những âm thanh chói tai bỗng nhiên nền nã vang lên, lấn át cả tiếng quân lệnh, khiến người ta cũng phải giật mình mà cảnh giác. Không một giọt mưa, không một cơn gió rít, chỉ có tiếng sét gào thét ầm ĩ, thắp sáng cả khu vực phía đông.

* * *

Vài khắc trước, trong lòng rừng Macket.

Một mảnh hoang tàn, cây cối gãy đổ, máu chảy khắp nơi, xác thú rơi vãi.

Một hai con quái thú đã biết sợ, ba chân bốn cẳng chạy trốn, quên luôn bữa cơm chiều tươi ngon. Tuy nhiên cũng còn lại sáu con đầu lãnh khá trung thành, chúng đứng thành hàng, tạo thành lớp lá chắn hung hãn để bảo vệ vị chủ nhân. Sau một hồi đứng lên rồi ngã xuống vì loạt đạn xác thú, vị thầy giáo giờ đây cũng hoàn hồn, đứng vững sau lưng đám Gowqui.

Caren lúc này lui về phía hai đứa trẻ đang nằm rên rỉ trong vô thức, có lẽ cũng sắp đến điểm cực hạn mà chúng có thể chịu đựng. Tay phải của bà tạo ra một lớp mộc hoàn màu xanh lá ấm áp, phủ quanh thân thể hai đứa nhỏ khiến cho những dòng máu đang chảy rỉ rả cũng bắt đầu dừng lại, những đau đớn cũng được vỗ về. Tay trái của bà thì trích xuất ra một trường năng lượng màu trắng xanh lam lạnh lẽo. Vì mộc hoàn là năng lực chữa trị tự thân, khi bà toàn lực bảo vệ hai đứa trẻ thì cốt tủy thứ tư vừa lành lại bắt đầu gãy vỡ. Dù vậy, sự đau đớn về thể xác này chẳng là gì so với nỗi đau khi nhìn thấy con mình đang rỉ máu. Khóe mắt của bà không có một giọt nước mắt, bởi vì nó đã bị bốc hơi bởi những ngọn lửa giận dữ cùng phẫn nộ.

Đáng lý ra, vị thầy giáo sẽ nhân cơ hội này mà chạy trốn như ý định ban đầu. Nhưng giờ đây, hai mắt của hắn như bị thôi miên, say đắm nhìn về phía tay trái của người phụ nữ.

"Khảm truy kích, là khảm truy kích 1." Những lớp đinh xoắn xanh biếc xếp với nhau thành hình hoa Loya, không ngừng xoay chuyển trong trường năng lượng trắng tinh khiết làm cho vị thầy giáo run lên vì kích động.

Hắn không ngờ rằng chiến thần vang danh cả gian hải Sehoan lại chạy về cái chiều kích khỉ ho cò gáy này để mở tiệm may vá, chăn bò, nuôi heo.

Mạnh, quá mạnh. Bao nhiêu năng lượng sinh ra ở đây đều bị cái đền quỷ quái đó nuốt chửng nhưng bà ta lại có thể cùng một lúc xuất ra những trường năng lượng công kích khác nhau. Tột cùng, hồ chứa năng lượng của bà ta phải rộng đến mức nào. Ánh mắt nóng rực nhìn chăm chăm vào người phụ nữ, hắn chính thèm khát những cốt tủy kia. Muốn dùng khảm truy kích ư? Ở cái nơi chim còn lười kêu, chó còn lười ị thì loại định lực kích chiến 2 này sẽ có bao nhiêu cân lượng.

Bậc năng lượng càng cao, sóng thiên thượng càng uy vũ, bà ta càng bị trừng phạt nặng.

Sự nóng lòng, những mối hận thù, những ý nghĩ tham lam đan xen vào nhau, cuối cùng cũng làm lu mờ đi chút trí óc còn sót lại. Trên khuôn mặt nâu xanh ấy lại vẽ ra nụ cười mỉa mai quen thuộc.

"Là trời cũng giúp ta." Hắn lảm nhảm, vươn mình bộc lộ ra nguyên thân mà chính mình căm ghét. Thoáng chốc, tám cái chân nhện khổng lồ quấn đầy tơ radnhite hoàn hảo lòi ra từ cột sống, nâng đỡ cả thân hình lơ lửng trên không. Những thớ thịt nhão nhoẹt cũng được độc hóa, biến thành những khối đá cứng màu nâu trà trầm bóng loáng. Khuôn mặt mang hình dáng nhân loại lúc này đây được thay bằng khuôn mặt của nhện quỷ Bacuin.

Hai chiếc răng nanh đỏ lét thòi lòi ra ngoài, làm cho khuôn miệng không thể khép lại. Có lẽ vì thế, âm thanh gầm gừ từ cuống họng cũng được phóng đại và kéo dài ra một cách quá mức.

Theo sau màn biến hình ấn tượng, mười viên tơ kịch độc theo cử động của mười đầu ngón tay lao vùn vụt về phía người phụ nữ. Hết mười viên tơ này lại đến mười viên tơ khác, nguồn tơ dồi dào như không thể nào vơi. Khi chạm vào khảm truy kích, những viên tơ đen kịt nhanh chóng tách thành những mảnh chỉ nhỏ, uốn lượn quanh những cây đinh xoắn như muốn triệt tiêu hoàn toàn những dải năng lượng xanh biếc này. Tám cái chân nhện cũng phối hợp nhịp nhàng với động tác tay, di chuyển nhanh chóng về phía Caren.

Chân nhện đi đến đâu, cỏ hoa cũng rũ rượi đến đó. Khung cảnh vốn dĩ đã hoang tàng, nay lại càng hoang tàn và xơ xác.

Lũ quái thú dĩ nhiên không ngồi yên mà nghe theo mệnh lệnh, ba con xông nhanh về phía hai đứa trẻ. Ba con còn lại ngoeo nguẩy chiếc đuôi dài, toan tính dùng thứ vũ khí này quấn lấy hai tay và chân của người phụ nữ rồi chạy về các hướng ngược nhau. Chúng là muốn xé xác con mồi bằng loại tiểu xảo cũ kỹ này. Chỉ là khi chúng vừa tiến đến gần thì lại bị một lớp mũi tên khảm đầy năng lượng triều đàn3 chặn lại.

Tiếp theo đó là hàng loạt mũi tên tím được phóng đến, tạo thành một hàng rào vững chắc, bảo vệ hai đứa trẻ và người mẹ ở bên trong. Vẫn là không bỏ cuộc, ba con quái thú quẩy chiếc đuôi loằng ngoằng hướng về tuyến phòng ngự tím như muốn chọc thủng tầng ngăn cách đáng ghét này; ba con còn lại dữ tợn nhe ra chiếc răng nanh sắc bóng, lao về phía người phụ nữ vừa chạy đến.

Một lần nữa cung tên Vạn Lý được giơ lên, chỉ có ba mũi tên ánh tím được bắn ra. Nhưng với một tốc độ và sức lực không tưởng, ba mũi tên này lần lượt xuyên qua mắt và đầu của ba con thú đang chạy đến, rồi lại một lần nữa xuyên thẳng qua yết hầu ba con ở phía sau, cuối cùng găm thẳng vào thân cây gần đó. Những âm thanh rên rỉ trong đau đớn vang lên. Lũ quái thú quay cuồng xoay vòng như muốn giãy hết đi lớp ánh tím còn sót lại.

Những mảnh năng lượng này như những giọt axít không ngừng ăn mòn các lớp thịt cơ, đốt cháy từng đoạn nội tạng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!