Âm Mưu XI. Vô số người ở hiện trường đều không tin vào mắt mình Một chưởng, áp đảo hết bảy người! Đây là bá đạo bực nào? Kh ủng bố cỡ nào?
Nếu như hẳn muốn, một chưởng cũng đủ để đem mấy người này, ép thành thịt băm!
"Sỉ nhục vợ của tôi, bắt nạt con gái của tôi, đây chính là cái giá phải trả."
Tô Trường Phong giơ ngón tay lên, uy áp kh ủng bố, trong nháy mắt tiêu tán trong vô hình.
Tạ Bưu cùng mấy người khác, mồ hôi đầm đìa, mặt đỏ bừng, môi tím bầm, miệng thở hổn hển, sâu trong đáy mắt, tràn đầy sợ hãi.
Hắn chắc chắn, nếu như lại chọc tới người kh ủng bố trước mặt này, thì người chết chắc chắn sẽ là mấy người bọn họ.
"Chúng ta...... Đi nhanh lên...........
Lúc này, Vương Quế Quyên đã sớm bị dọa ngây người.
Sao bà ta có thể không biết, Tô Trường Phong mạnh đến cỡ nào.
Bà ta không dám nói thêm một câu, cầm lấy điện thoại di động bắt đầu liên lạc. Vài phút sau, một chiếc xe tải chạy tới, kéo cả nhà Tạ Bưu và mấy người khác, không rên một tiếng chạy đi.
"Tô Tô, con gái ngoan của ba, ba đưa con và mẹ về nhà." "Tô Trường Phong nhận con gái từ trong ngực Tống Thanh Ca,
đáy mắt tràn đầy ôn nhu......
Trong biệt thự.
Tô Tô ngủ thiếp đi, nửa năm nay, cô bé không có một ngày nào không phải ở trong lo lảng, chỉ cần không chú ý sẽ bị những tên ăn mày kia đánh đập tàn nhẫn.
Hiện tại, rốt cục cô bé cũng có thể an tâm ngủ một giấc thật ngon.
Tống Thanh Ca đẩy cửa phòng ngủ ra, nhẹ nhàng vỗ về vết thương của cô, nước mắt rưng rưng, tim như bị dao cắt.
"Mẹ, sao mẹ lại khóc?"
Không biết từ lúc nào, Tô Tô mở. mắt, nhìn Tống Thanh Ca.
Mẹ không sao.
Tống Thanh Ca nắm bàn tay nhỏ bé đầy vết thương của cô, đau lòng nói: Tô Tô, đau không?
Tô Tô lắc đầu:
"Mẹ, mẹ đừng khóc... Bây giờ con không đau chút nào, vừa rồi ba tự tay bôi thuốc mỡ cho con."
"Mẹ, Tô Tô đã nói, ba nhất định sẽ trở về tìm chúng ta." Lúc này, đáy mắt Tô Tô nở rộ trái tim nhỏ bé hạnh phúc.
"Tống Thanh Ca không lên tiếng. Tô Trường Phong trở về, mặc dù cô rất vui mừng, nhưng hiện tại hạnh phúc càng nhiều, thì lo lắng cũng càng nhiều. Bởi vì cô biết, Tô Trường Phong đắc tội Bắc Thiên Vương... Lúc này, một bóng người đẩy cửa đi vào."Ba... Con muốn ba ôm một cái.
"Tô Tô nhìn thấy Tô Trường Phong, giơ bàn tay nhỏ bé lên, lẩm bẩm nói. Tô Trường Phong đi tới, bế Tô Tô lên, nhưng không cẩn thận đụng phải vết thương trên người Tô Tô."Tê.
Tô Tô kêu lên.
"Tô Tô, ba xin lỗi, là ba không chú ý..." Tô Trường Phong đau lòng nhìn con gái, hết sức tự trách.
Tô Tô cười khanh khách:
"Ba, Tô Tô không đau. Chỉ cần ba ở bên cạnh Tô Tô, Tô Tô cái gì cũng không sợ."
"Mẹ, sau này người một nhà chúng ta ở cùng một chỗ, không chao giờ tách ra nữa, được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!