Chương 7: Một chưởng

Ba à?

Tô Trường Phong đau lòng cười cười. Cô bé ăn mày này sợ là quá nhớ ba của mình rồi.

"Chú không phải ba con. Nhưng mà, chú cũng sẽ mua cho con rất nhiều đồ ăn ngon."

Nhưng là càng nói cô bé lại càng ôm chặt cổ Tô Trường Phong, mắt to nhìn hẳn, khẳng định nói:

"Không, chú chính là ba con..."

"Ba, a đừng rời xa con và mẹ nữa được không. Oe oe

oe... Nói xong, hai vành mắt cô bé đỏ lên, oe oe khóc to. Tô Trường Phong hơi nhức đầu. Đây rốt cuộc là tình huống gì? Đúng lúc đó.

Một bóng hình xinh đẹp, bước nhanh từ trong đám người chen vào.

Chỉ thấy, Tống Thanh Ca vô cùng lo lắng xuất hiện trước mặt Tô Trường Phong.

Cô đứng đó, cả người run rẩy, nước mắt rơi như mưa, sâu trong đáy mắt, lại là niềm vui sướng không thể kiềm chết

Con búp bê vải mà cô gái đang cầm trong tay, chính là con búp bê mà Tô Tô đã cầm khi bị mất.

Tô Tô! Tô Tô! "Con gái ngoan của mẹt Mẹ rất nhớ conll!"

"Tống Thanh Ca gần như không khống chế được, tiến lên ôm chặt cô bé, khóc không thành tiếng. Vào giờ khäc này, Tô Trường Phong bỗng nhiên hiểu ra. Thì ra, cô bé đáng thương này, chính là Tô Tô cô con gái của hản và Tống Thanh Ca."Mẹ, Tô Tô rất nhớ mẹ... oe oe oe..." Tô Tô ôm cổ Tống Thanh Ca, oa oa khóc lớn lên.

Từ sau khi Tống Thanh Ca bị người của Khâu Thiên Hải bắt đi trên đường, Tô Tô liền trở thành tên ăn mày không ai ngó đến. Nửa năm nay, cô bé dựa vào nhặt thức ăn thừa mà sống, có nhiều lần đói đến hôn mê.

May mắn có mấy người tốt bụng mua đồ ăn cho cô, cô bé mới sống qua đoạn thời gian khó khăn kia.

Cứ như vậy, Tô Tô dựa vào ý chí ngoan cường, ở trên con đường này từng ngày chịu đựng đến bây giờ.

Cô bé chờ mong, mẹ sẽ tới tìm mình, chờ một ngày kì tích sẽ xuất hiện......

Mà sở dĩ cô nhận ra Tô Trường Phong là ba mình, là bởi vì trước đó Tống Thanh Ca thường xuyên cho cô xem ảnh chụp của Tô Trường Phong.

Tống Thanh Ca ôm con gái, rốt cuộc không thể khống chế cảm xúc, gào khóc.

"Mẹ không khóc, mẹ không khóc... hu hu hu..." Tô Tô nhìn thấy mẹ khóc, an ủi cô như người lớn:

"Mẹ không khóc nữa, ba đã trở lại. Sau này có a bảo vệ con và mẹ, con và mẹ không sợ ai cả..."

Mà ngay khi Tô Tô nói xong câu này, Vương Quế Quyên bên cạnh lại cười lạnh một tiếng.

"Ha ha, thật đúng là trùng hợp, hóa ra các ngươi là người một nhà"

"Dám đánh tôi và con trai tôi, xem chồng tôi xử lý các người thế nào!"

"Tôi đã gửi tin nhắn cho chồng rồi, anh ấy sắp tới rồi!"

"Các ngươi chờ chết đi!"

Chưa đầy hai phút sau. Kẹt. Một tiếng phanh gấp truyền đến.

Sau đó, một chiếc Buick màu bạc đột nhiên dừng ở cửa quán mì.

Cửa xe mở ra, bảy người mặt to mày trợn, trên người đều là hình xăm, từ trong xe chui ra...

Người đàn ông cầm đầu, để râu quai nón, cau mày, đi nhanh về phía trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!