Chỉ thấy, tổng cục trưởng cục công an Hàng thành dẫn theo bảy cục trưởng của toàn thành phố vội vàng đứng ở cửa.
Khi Thái Tuấn nhìn thấy một màn trong phòng thẩm vấn, hai chân ông ta mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã quy xuống đất!
Đường đường là một Thương Long Chiến Thần thế nhưng bị người của ông ta bắt, còn còng ở trên máy thẩm vấn......
"Tổng trưởng, sao ngài lại tới đây......"
Nhìn thấy Thái Tuấn, Ngô Cương lập tức đứng lên, nghênh đón.
Thái Tuấn chính là tổng cục trưởng cục công an của toàn thành phố, mà Ngô Cương chỉ là một đại đội trưởng khu Hạ Sa, địa vị cách xa nhau một trời một vực.
Tuy nhiên.
Ngô Cương vừa đi tới trước mặt Thái Tuấn, đã bị Thái Tuấn cho ăn một bạt tai.
Bốp! Đồ khốn nạn
"Là ai cho cậu lá gan làm như vậy!"
"Tổng trưởng, tôi... Ngô Cương đầu đầy mồ hôi, đáy lòng hoang mang không rõ chuyện gì đang xảy ra."Tôi nói cho cậu biết, vị này là Thương Long......
Nhưng không đợi Thái Tuấn nói xong, đã bị Tô Trường Phong dùng ánh mắt ngăn lại, Thái Tuấn nhất thời ngậm miệng.
Răng rắc!
Chỉ thấy, hai tay Tô Trường Phong nhẹ nhàng dung lực, còng tay nhất thời hóa thành mảnh vụn.
Hắn buông lỏng bả vai, đứng lên, nhìn về phía Ngô Cương. Con ngươi Ngô Cương thiếu chút nữa bay ra ngoài.
Thì ra, người ta chỉ là không muốn thoát ra mà thôi, nếu không, bằng thực lực của hắn, cho dù tàn sát toàn bộ cái đồn công an be bé này, cũng không thành vấn đề...
Liên tưởng đến những lời Thái Tuấn vừa muốn nói được nữa chừng, trong đầu của tên đội trưởng lập tức hiểu ra, vừa rồi tổng cục trưởng muốn nói là:
Thương Long Chiến Thần!
"Tôi nói rồi, muốn định tội tôi, anh không đủ tư cách." Tô Trường Phong thản nhiên nhìn về phía Ngô Cương.
Ngô Cương lúc này, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Hai chân hẳn mềm nhũn, bùm một tiếng, quỳ trên mặt đất!
"Ngô Cương, bái kiến chiến thần!"
Khoảnh khắc Ngô Cương quỳ xuống, Tôn Lượng cũng quỳ phịch xuống đất.
"Tôn Lượng nghe rất rõ ràng, Ngô Cương vừa rồi gọi đối phương là
- chiến thần!
Bất kể là vị chiến thần nào, đều là loại nhân vật nhỏ như bọn họ không thể trêu vào.
Nghĩ đến lúc trước mình không chỉ ngang ngược đối với Tô Trường Phong, còn đẩy vợ chiến thần bị thương, Tôn Lượng sợ đến choáng váng nói không nên lời, lần này mười tám đời nhà hắn tiêu rồi.
Hắn bò đến trước mặt Tô Trường Phong, bùm bùm, đầu dập liên hồi xuống dưới nền đất lạnh lẽo.
xin Chiến Thần tha cho tôi...... van cầu ngài, tha ột con đường.....
"Tô Trường Phong thản nhiên nhìn hẳn:"Tôi nói rồi, thế mà các người không tin."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!