Sau khi Hoa lan nhỏ và Đông Phương Thanh Thương rời khỏi Vạn thiên chi khư, Trường Mệnh hụt hẫng một thời gian.
Một hôm nào đó, Trường Mệnh vô tình nhìn thấy Ty Mệnh và Trường Uyên đang nghiên cứu Cốt lan bị hai người kia để quên ở Vạn thiên chi khư, Trường Uyên cười Ty Mệnh: "Lúc trước chẳng phải nàng còn rầu rĩ là không có sính lễ sao, đây cũng coi như là một đó. "
Ty Mệnh bĩu môi: "Thứ này là bảo vật, bảo vệ chủ nhân thì được, nhưng ở Vạn thiên chi khư của chúng ta hoàn toàn không cần thiết. Cùng lắm giữ làm kỉ niệm thôi, sính lễ gì chứ."
Trường Mệnh nghe vậy, một mình suy nghĩ hết mấy ngày, cuối cùng có một ngày chạy tới trước mặt Ty Mệnh, do dự một lúc rồi nói: "Mẹ, con muốn lấy Cốt lan."
Ty Mệnh lấy làm lạ: "Con lấy Cốt lan làm gì?" Ty Mệnh nghiêng đầu suy nghĩ, "Chờ bị muội muội con ăn hiếp thì xử lý nó à? Không được đâu, Cốt lan sát khí nặng, sẽ làm muội muội con bị thương."
"Không phải." Trường Mệnh khựng lại, "Con chỉ muốn có nó thôi."
Từ đầu đến cuối Trường Mệnh không nói nó muốn lấy Cốt lan để làm kỉ niệm
Ty Mệnh làm sao lại không hiểu tâm tư con trai mình. Nhưng thấy vẻ mặt Trường Mệnh, nàng thoáng suy nghĩ rồi cũng giao Cốt lan cho nó. Ty Mệnh cảm thấy con trai mình chắc chưa bao giờ gặp người ngoài trong Vạn thiên chi khư, bỗng nhiên có ngày gặp được Hoa lan nhỏ, bởi vậy mới đem lòng yêu thích, nhưng chẳng bao lâu nữa, sự yêu thích mơ hồ này cũng sẽ phai nhạt.
Cốt lan dù sao cũng chỉ là đồ vật, Trường Mệnh cầm đi cũng không biến ra được hoa gì, ngược lại cứ giấu giếm càng dễ khiến Trường Mệnh trở nên cố chấp.
Sau khi Trường Mệnh lấy Cốt lan đi bèn đeo trên tay, lúc ban đầu vẫn thường nhìn Cốt lan ngây ngẩn, thời gian lâu dần, thật sự Ty Mệnh nghĩ, cũng coi Cốt lan là một vật trang sức, không có gì kỳ lạ.
Nhưng bất luận là con hay mẹ đều không ngờ rằng, Cốt lan không chỉ là một vật chết.
Thời gian lâu dần nó cũng sẽ hóa linh.
Sau khi Trường Mệnh hai mươi tuổi, đã ra dáng thanh niên, vào một sớm mai ánh nắng rực rỡ.
Trường Mệnh mơ màng tỉnh giắc.
Bỗng cảm thấy có một thứ gì đó lành lạnh đặt trên mặt mình. Cuộc sống không hề có uy hiếp trong Vạn thiên chi khư từ xưa đến nay không khiến Trường Mệnh có cảm giác nguy hiểm, chàng nhắm mắt, hất thứ trên mặt mình đi, nghĩ là muội muội Trường Sinh đang đùa với mình. Chàng lẩm bẩm: "Trường Sinh, ngoan đi."
Không ai lên tiếng, vật đó lại đặt trên mặt chàng, lần này Trường Mệnh cảm giác được, vật này hình như là một bàn tay, hơn nữa không chỉ là trên mặt, một bàn tay lành lạnh khác đang chạm vào ngực chàng, còn chân chàng cũng bị một cái chân đè lên…
Trường Mệnh lập tức mở mắt.
Trước mắt là gương mặt một thiếu nữ chàng chưa gặp bao giờ, thiếu nữ nhắm mắt, dường như hơi khó chịu bật kêu mấy tiếng, sau đó cọ mặt vào ngực chàng, cái chân trong chăn cọ lên chân chàng.
Tình… tình huống gì đây!
Trường Mệnh lập tức tung chăn, co vào trong góc, cố gắng tránh xa thiếu nữ lạ mặt.
Thiếu nữ dụi mắt, bực tức nói: "Làm sao vậy… không ngủ yên đi."
"Cô là ai?" Trường Mệnh hỏi xong bèn khựng lại, sau đó sa sầm mặt, trở mình xuống giường, vừa mặt áo vừa nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, mở cửa phòng ra, Trường Mệnh bèn lớn tiếng quất hỏi, "Trường Sinh, muội vẽ ra thứ gì vậy! Đúng là ngày càng không có chừng mực!"
Trường Sinh đang vừa ăn bắp vừa vẽ trận pháp trong sân, nghe thấy Trường Mệnh quất lên bèn lấy làm lạ nhìn chàng: "Muội vẽ trận pháp thôi mà… Có chuyện gì vậy?"
"Trận pháp? Đó là trận pháp à?" Trường Mệnh chỉ vào phòng ra lệnh cho Trường Sinh, "Nhanh thu cô ta lại đi."
Trường Sinh hoàn toàn không hiểu đầu đuôi, "Thu cái gì chứ?" Đi tới nhìn vào trong phòng, thấy thiếu nữ kia đang ngồi dạy trên giường Trường Mệnh, mơ màng dụi mắt, chăn trên vai nàng trượt xuống, bị nàng lười nhác kéo trên trước ngực.
Trường Sinh thấy cảnh tượng hương sắc như vậy bèn hít một hơi lạnh, sửng sốt một lúc, sau đó quay đầu nhìn Trường Mệnh, nheo mắt cười mờ ám: "Ca ca, giấu kĩ quá nhé."
"Nghiêm túc đi!" Trường Mệnh nổi giận, "Còn không thu cô ta lại!"
Trường Sinh dẩu môi, "Có phải muội vẽ ra đâu, làm sao thu được."
"Không phải muội thì còn ai? Lẽ nào trong Vạn thiên chi khư này đột nhiên có người ngoài?" Trường Mệnh chưa dứt lời, thiếu nữ bên kia bỗng nói: "Ta không phải là người ngoài" Giọng nàng còn khàn khàn lúc mới tỉnh, nhưng suy nghĩ rất rõ ràng, "Ta là người của chàng."
Ba chữ "Người của chàng" khiến Trường Mệnh đen mặt, còn nụ cười trên môi Trường Sinh càng lộ vẻ dung tục mờ ám, "Ôi trời ơi. ca ca xưa nay đứng đắn nghiêm túc của muội quả nhiên giấu kĩ thật. Nói đi, huynh lén lấy bút của mẹ vẽ mỹ nhân này lúc nào? "
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!