Chương 7: (Vô Đề)

Hoa Lan nhỏ thấy đầu óc mình vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng lại cảm giác được Đông Phương Thanh Thương đứng dậy bước ra cửa. Đi được vài bước, cảm giác kích động, hưng phấn dâng trào vì cuối cùng cũng tìm được người trong lòng Đông Phương Thanh Thương phút chốc bỗng hóa thành mây khói, hắn vịn vào bàn để đứng vững, vô cùng nhẫn nại lên tiếng: "Đừng để chân trái của bổn tọa cứ như khúc cây vậy!

Cử động cho ta!"

Hoa Lan nhỏ giật mình vì tiếng hét của hắn. Đông Phương Thanh Thương buông tay khỏi bàn, bước thật dài đi thật nhanh trong phòng, "Đưa chân lên, bước rộng ra." Giống như đang kéo Hoa Lan nhỏ đi, hay như đang tranh đấu với bản thân, ép Hoa Lan nhỏ bước theo nhịp bước chân mình.

"Hất tay lên, ngươi chưa bước đi bao giờ sao… Không được để bổn tọa vung cùng tay cùng chân!"

Hoa Lan nhỏ cảm thấy hồn phách của mình không ngừng vấp ngã trong cơ thể Đông Phương Thanh Thương, lại bị hắn hét đến đầu óc choáng váng, nàng thật sự không còn biết phương hướng đâu ra đâu. Nhưng cũng trong trạng thái hỗn loạn này, không ngừng cùng hắn đi tới đi lui trong phòng, Hoa Lan nhỏ bỗng có thể bước cùng nhịp với hắn như một kỳ tích. Có lẽ cơ thể này vẫn còn ký ức, không bao lâu, nàng cảm thấy càng đi càng tự nhiên hơn.

"Ma đầu này đang làm gì trong phòng vậy? Hình như đang lục lọi tìm kiếm gì đó."

"Hình như đang đi lòng vòng trong phòng…"

"… Ngươi chắc chắn là chúng ta đang trông chừng Ma Tôn thật sự phải không? Ma đầu thượng cổ ấy? Không phải là hồn ma đầu óc điên khùng nào đó đóng giả đấy chứ?"

Tiếng thảo luận bên ngoài truyền đến tai. Hoa Lan nhỏ bất chợt cảm thấy mình cũng có lỗi với đại ma đầu lắm, khiến hắn bị dị nghị đến mức này…

Ma Tôn đại nhân không chút biểu cảm, đưa tay phải lên chỉnh sửa y bào, thình lình một cơn gió như trường long nổi lên từ đất bằng xông ra khỏi phòng, đập nát hai cánh cửa, xô hai quỷ sai canh cửa ngã xuống đất, rít gào tản mát vào không gian tối đen vô tận của Minh giới.

Ma Tôn bước ra khỏi phòng, Hoa Lan nhỏ cũng bất giác bước theo nhịp hắn.

Hắn hít một hơi thật sâu rồi nhẹ thở dài, giống như vết thương nhiều năm nay được trị lành, sảng khoái thư thái – cuối cùng cũng biết đi rồi.

Đông Phương Thanh Thương nhìn về phía trước, bước ngang hai tên quỷ sai, tiểu quỷ Giáp cầu khẩn phía sau: "Đại nhân, ngài không thể rời khỏi Minh giới được…"

Hoa Lan nhỏ vốn định quay đầu lại nhìn, giải thích với tiểu quỷ Giáp kia tại sao nàng phải đi Nhân giới, nhưng Đông Phương Thanh Thương cứ như không hề nghe thấy lời này, tiếp tục đi thẳng về phía trước, miệng còn nói một câu: "Xoay mắt trái lại đây."

Hai con mắt nhìn về hai hướng khác nhau chắc sẽ khiến không ít ma quỷ của Minh giới chết khiếp, Hoa Lan nhỏ ngoan ngoãn làm theo lời hắn.

Đông Phương Thanh Thương đi thẳng về phía cầu Nại Hà, dọc đường ngày càng có nhiều quỷ sai nghe tin đuổi theo, khi đến bên đá Tam Sinh thì ngay cả Diêm vương cũng xuất hiện ngăn cản, "Đại nhân, Ma Tôn đại nhân, ngài định đi đâu vậy, không ở Minh phủ thêm ít lâu nữa sao? Ta còn chuẩn bị màn múa hồn ma đặc sắc của Minh giới bọn ta cho ngài xem…"

"Tự ngươi xem đi." Đông Phương Thanh Thương dễ dàng đẩy Diêm vương ra, bước qua cầu Nại Hà.

Phía trước có bóng ma xẹt qua, Hắc Bạch vô thường đã chắn trước mặt hắn.

Ma Tôn đại nhân bật cười: "Muốn ra tay à? Được thôi."

Khi Hắc Bạch vô thường vẫn chưa kịp ra tay thì Đông Phương Thanh Thương đã phẩy tay, một trận cuồng phong xé tan không khí trầm lắng của Minh phủ, cắt một vết sâu không thấy đáy dưới đất. Tuy nhiên vị trí này lại cách Hắc Bạch vô thường rất xa…

Vì trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tay trái của Ma Tôn đã đẩy tay phải của hắn đi.

Rõ ràng là hắn tự cản mình lại, nhưng trong mắt của Hắc Bạch vô thường lúc này, sắc mặt của đại ma đầu tím tái đến cực độ, tựa như hận không thể băm thây ai đó ra thành trăm mảnh.

"Này, nếu các ngươi không cho ta đi, ta sẽ từng đao từng đao cắt hết đất ở Minh phủ của các ngươi thành đậu hủ!" Ma Tôn đại nhân đột nhiên dùng giọng điệu lảnh lót pha lẫn nũng nịu nói, "Tránh ra hết cho ta nào!"

Có lẽ là ảo giác, sau khi nói hết câu đó, trên mặt của Ma Tôn hiện lên vẻ xấu hổ muốn chết.

Tay phải khựng lại trong không trung của hắn cũng run run.

Chúng nhân của Minh giới đều kinh ngạc ngây người vì lực sát thương chỉ trong một cái phẩy tay vừa rồi của Ma Tôn, cũng vì giọng điệu khi hắn nói câu ban nãy…

Thì ra ma đầu Thượng cổ có giọng nói như vậy sao?

Đông Phương Thanh Thương thu tay, nhanh như chớp giật chui vào giếng Luân hồi như đang chạy trốn.

Ánh sáng trong giếng Luân hồi lay chuyển, Hoa Lan nhỏ nói: "Đại ma đầu, đừng xị mặt ra vậy mà, ta biết vừa rồi ta quấy rầy ngươi nổi giận lập uy là không đúng lắm, nhưng không phải chuyện gì cũng phải giết người mới lập uy được đâu. Ngươi xem đi, vừa nãy chỉ cần cắt đất thôi cũng khiến họ sợ đến mức không dám động đậy, hơn nữa chẳng phải ta cũng đã nghĩ cách để cứu vớt uy nghiêm của ngươi đó sao."

Tốt nhất là vậy…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!