Hoa Lan nhỏ cảm thấy dường như mình rơi vào trong một giấc mộng.
Nàng rõ ràng biết mình nhắm mắt, nhưng kỳ lạ là nàng có thể nhìn thấy cảnh tượng quái dị trong đầu.
Bươm bướm và hoa bay, cỏ xanh và con suối, cánh cửa trải qua mưa gió trở nên cũ kĩ, còn có lu nước được ánh nắng chiếu lấp lánh trong sân. Có một nữ nhân dựa vào gốc lê trong sân im lặng nghỉ ngơi, lúc này hoa lê đang nở rộ, phủ lên người nàng như tuyết trắng.
Nữ nhân này không xinh đẹp, nhưng trên người nàng có một sức mạnh khiến người ta yên lòng, cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp một cách kỳ lạ.
"Sư phụ." Hoa Lan nhỏ nghe thấy có người ở cửa sân nhẹ nhàng gọi, sau đó nam nhân áo tím bước vào, y nhìn nữ nhân yên lặng ngủ say dưới gốc cây trong sân, khẽ ngây người rồi bước tới bên cạnh nàng, khom xuống trước mặt nàng.
"Sư phụ." Y gọi.
Nữ nhân không đáp.
Vừa khéo trên đầu nữ nhân có một cánh hoa lê rơi xuống, đáp trên cánh môi nàng ấy, trước khi gió nhẹ thổi cánh hoa đi, nam nhân áo tím bỗng cử động thân hình, cúi xuống trước mặt nữ nhân, áp lại gần mặt nàng rồi khẽ hé môi, ngậm lấy cánh hoa trên môi nữ nhân kia, đôi môi đỏ khẽ chạm vào góc môi tươi hồng của nàng ấy.
Y rời khỏi mặt nữ nhân, đưa tay bắt lất cánh hoa bị y ngậm lấy, không tiện tay vứt xuống đất mà đặt cánh hoa vào lòng bàn tay, sau đó lẳng lặng cất đi.
Thời gian tiếp đó y không làm gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn nữ nhân say ngủ, nghiêm chỉnh quỳ bên cạnh giống như đang chăm chú nhớ kỹ dung nhan nàng ấy.
Bỗng nhiên nữ nhân chau mày tỉnh lại, trong đôi mắt trong suốt in gương mặt nam nhân.
"A Hạo, về rồi à, có thuận lợi không?"
Nam nhân áo tím gật đầu, cụp mắt nhẹ giọng đáp: "Thử yêu đã được giải quyết, sư phụ yên tâm."
Nữ nhân cong môi cười nhẹ, sau đó đưa tay xoa đầu nam nhân áo tím: "A Hạo làm việc đương nhiên vi sư yên tâm."
Nam nhân áo tím yên lặng nhìn nàng không nói, ánh mắt dịu dàng như nước.
Hoa Lan nhỏ nhìn đến ngây người, một là nàng cảm thấy mặt mũi nam nhân này trông khá quen, hai là nam nhân này đối với sư phụ mình lại…
Một tiếng nổ "bốp" vang lên bên tai Hoa Lan nhỏ.
Hoa Lan nhỏ giật mình choàng mở mắt, trong khoảng khắc này, nàng lập tức kinh ngạc đờ người trước cảnh tượng trước mắt. Lúc này nàng đang lơ lửng trong bầu trời sao mênh mông, xa xa là những ngôi sao màu sắc đẹp đẽ đến kì dị, đẹp hơn bầu trời sao nàng nhìn thấy trong đời từ đó đến giờ.
Hoa Lan nhỏ nhìn xuống chân, thấy dưới chân mình cũng là bầu trời sao. Nàng kinh ngạc quay đầu, phát hiện nàng mình đang được cả khung trời sao bao bọc!
"Đẹp quá…" Nàng lẩm bẩm thành tiếng, thân hình xoay về phía sau, sau đó phát hiện có một bóng người xuất hiện trong tầm mắt mình.
Hoa Lan nhỏ ngây người nhìn hắn ta một lúc rồi mới thoát khỏi cảm xúc kinh ngạc do cảnh tượng lạ lùng xung quanh: "Đại ma đầu!" Phải rồi, trước đó họ vẫn còn chiến đấu với đám người của Ma giới… sau đó bị chiếc gương kỳ dị trong tay Quân sư Khổng Tước hút vào, nếu nói vậy, ở đây…
"Ở đây là trong gương sao?"
Nàng nói, nhưng không thấy Đông Phương Thanh Thương đáp.
Hoa Lan nhỏ thu lại ánh mắt nhìn Đông Phương Thanh Thương, nhưng thấy hắn đang đưa tay bóp cằm, dùng ánh mắt quan sát chưa từng có nhìn nàng.
Hoa Lan nhỏ bị hắn nhìn nên mất tự nhiên, vội sờ y phục trên người mình nhìn thử, chỉ sợ y phục mình lại biến mất trước mặt đại ma đầu. Nhưng sờ một lúc, Hoa Lan nhỏ thật sự không cảm thấy trên người mình có chỗ nào kỳ lạ.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn: "Làm sao vậy?"
Đông Phương Thanh Thương nheo mắt: "Tại sao ngươi cũng vào đây?"
Hoa Lan nhỏ ngây người: "Ta theo ngươi vào mà."
"Tại sao ngươi lại theo ta vào?"
Hoa Lan nhỏ lại sửng sốt: "Ta kéo ngươi nhưng không kịp, rồi bị chiếc gương kia hút vào luôn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!