Ngồi trên lưng Đại Dữu, lúc đi Ma giới ánh nắng ban trưa đang rất gay gắt, Hoa Lan nhỏ phơi nắng đỏ hồng đôi má, nàng nhìn bóng Đông Phương Thanh Thương phía trước, để mặc những sợi tóc bạc của hắn phất phơ loà xoà dính lên mặt mình, Hoa Lan nhỏ nói : "Đại ma đầu, ngươi cho ta che nắng nhờ một chút được không?"
Đông Phương Thanh Thương còn chưa gật đầu đồng ý thì Hoa Lan nhỏ đã vén tóc, kế tràn vào lưng hắn, sau đó phủ tóc hắn lên đầu mình, thở phào nhẹ nhõm : "Cứ phơi nữa thì ta nghĩ mặt mình sẽ nứt ra thành từng mảnh như đất hạn đó."
Động tác này của Hoa Lan nhỏ quá đỗi lưu loát, thậm chí quá mức tự nhiên, khiến Ma Tôn đại nhân sửng sốt một lúc mới phản ứng được – Tiểu hoa yêu này dám dùng tóc và bóng hắn để che nắng…
Đúng là hỗn xược!
Nhưng cuối cùng Ma Tôn đại nhân ấy cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, không đẩy kẻ hỗn xược ra, để mặc đầu nàng tựa trên lưng mình như đang ngủ, sau đó hơi thở dần trở nên đều đặn.
"Đại ma đầu."
Nhưng trong lúc Đông Phương Thanh Thương tưởng nàng đã ngủ, Hoa Lan nhỏ lại lên tiếng, hỏi : "Tại sao ngươi phải hồi sinh Xích Địa nữ tử bằng mọi giá vậy?"
Đông Phương Thanh Thương khẽ đảo mắt, chỉ nhìn mây bay bên cạnh mình, không nhìn Hoa Lan nhỏ, lặng thinh không đáp.
"Ngươi vừa hồi sinh là nghĩ ngay tới việc đi Minh phủ tìm chuyển thể của Xích Địa nữ tử, sau đó đến Ma giới liền nóng lòng cho người đi tìm kiếm cô ấy, rồi từ chợ yêu không ngừng không nghỉ tới Nhân giới lấy hồn phách của cô ấy. Sau đó…" Hoa Lan nhỏ khựng lại: "Còn gạt ta nói muốn nặn nhục thân cho ta, thực tế là vì cô ấy…"
Câu này của Hoa Lan nhỏ vẫn chứa đựng sự tức giận chưa tan, nhưng sự tức giận này của nàng không hề được ai đó coi trọng, vậy là nàng đành tự mình xoa dịu cảm xúc, tiếp tục nói : "Lẽ nào… thời Thượng cổ ngươi cố ý ra tay nương tình nên mới bị người ta đánh lén thành công, sau đó thua cô ấy?"
"Ra tay nương tình?" Đông Phương Thanh Thương bật cười: "Tại sao bổn toạ phải ra tay nương tình?"
"Vì ngươi yêu cô ấy…"
"…"
Hoa Lan nhỏ không nghe thấy hắn đáp, thầm nghĩ là hắn đã ngầm thừa nhận, cảm xúc trong lòng đang dâng trào, nhưng đột nhiên hắn nói: "Yêu là thứ gì." Giọng hắn đầy khinh miệt: "Đừng dùng tình cảm của con người đo lòng bổn toạ."
Nghe thấy đáp án này, Hoa Lan nhỏ thoáng im lặng, nàng mấp máy môi nhưng không biết nên tiếp lời thế nào.
Hoa Lan nhỏ thầm ngẫm lại, cũng cảm thấy mình có bệnh, không ngờ nàng lại gắn đại ma đầu với từ ngữ đẹp đẽ như là "yêu"….
Đầu óc nàng bị hỏng chỗ nào thì phải.
Xứng với Ma Tôn chẳng phải là những từ ngữ đầy ý nghĩ xấu xa như là gian ác, nham hiểm, khát máu sao?
Hoa Lan nhỏ lặng thinh, xung quanh bắt đầu có tiếng gió vù vù.
Hai người đều im lặng suốt chặng đường, tận khi đến Ma đô Cửu Ư.
Không có ai dẫn đường, Hoa Lan nhỏ vốn không nhìn thấy lối vào Ma giới, cơ thể Tức nhưỡng của nàng chỉ như người phàm, càng không cảm nhận được những ma khí tà khí kỳ lạ đó. Đến khi Đại Dữu dừng trên mặt đất, Đông Phương Thanh Thương đứng dậy, giẫm lên đầu Đại Dữu bước xuống lưng nó, sau đó dặn dò: "Bảo vệ cô ta."
Đại Dữu gật đầu, đuôi cuốn lại bảo vệ Hoa Lan nhỏ.
Vừa có Cốt lan vừa có chủy thủ, hiện giờ còn kêu Ma xà bảo vệ nàng, xem ra lần này trở về Ma giới, lòng Đông Phương Thanh Thương ắt hẳn đã dự liệu sẽ xảy ra một trân ác chiến khó phân…
Đại Dữu chở Hoa Lan nhỏ lui về phía sau một đoạn, nàng thò đầu ra, nhìn thấy Đông Phương Thanh Thương đứng trước một khu rừng, đưa tay lên, không khí quanh người hắn biến hoá khuấy động khiến lá khô trên mặt đất xoay vòng quanh chân, tốc độ từ chậm đến nhanh, cuối cùng hoá thành một cơn gió mạnh theo cái vẫy tay của hắn, xông thẳng về một nơi nào đó trong không trung.
Mặt đất lập tức rung chuyển, trong không trung truyền tới một tiếng "rắc".
Âm thanh này khá quen thuộc, lúc trước vì để tới Minh giới tìm Đông Phương Thanh Thương, nàng đã dùng cơ thể Ma Tôn phá phong ấn Tam giới, khi đó trong không trung cũng truyền tới âm thanh này.
Hoa Lan nhỏ ngây người, một lúc sau đột nhiên nhớ ra, phong ấn của Ma giới là do người của Thiên giới xây dựng ở đây để đề phòng yêu ma xâm nhập vào Nhân giới, nếu lúc này Ma Tôn xé đi phong ấn của Thiên giới đối với Ma giới, há chẳng phải bất lợi với Thiên giới sao?
Cho dù cùng Ma Tôn lăn lộn đã bao lâu nay, nhưng Hoa Lan nhỏ chưa bao giờ quên lập trường của mình, nàng lập tức hét lớn: "Không được xé! Đây là phong ấn Thiên giới lập cho Ma giới!"
Đông Phương Thanh Thương chẳng màng để ý tới nàng, chỉ nghe ngày càng có nhiều tiếng nứt vỡ truyền tới, trong không trung xuất hiện một khe nứt màu đen, Hoa Lan nhỏ nhìn thấy trong khe nứt toát ra khí đen đục ngầu. Sau đó trước khi khe nứt ngày càng mở rộng, một luồng sáng loé lên, trong không khí dường như có một cánh cửa mở ra.
Hắn ung dung bước vào trong cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!