Nước mưa dưới hiên nhỏ lên nền đá phát ra tiếng kêu tí tách, lúc này không khí trong phòng nặng nề hơn bên ngoài rất nhiều.
Thiên Ẩn lang quân loáng thoáng mờ mịt nhìn Hoa Lan nhỏ lâu thật lâu rồi bật cười: "Ta chỉ nghĩ A Lan là một tiên hoa tâm tư đơn thuần, nhưng không ngờ khi gặp chuyện nàng cũng có thể mưu tính vững vàng, thật sự có tác phong của đại tướng."
"Chủ nhân ta trước đây từng nói với ta, thỏ bị ép đến đường cùng cũng biết cắn người, một là Đông Phương một là ngài, trái là sói phải là hổ, nếu ta không động não thì bộ não này không sử dụng được nữa."
Thiên Ẩn lang quân như đang nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ, dường như không hề quan tâm tới tranh đấu kịch liệt bên kia núi Thiên Ẩn: "Có điều A Lan à, Cửu trùng thiên cao như vậy, Nam Thiên môn nào phải là nơi tiểu yêu ở Hạ giới như bọn ta nói đi là đi? Ván này chỉ e nàng cược sai rồi."
"Cược sai hay không trong lòng ngài tự biết." Hoa Lan nhỏ nhìn chiếc bóng dưới đất, hiện giờ cơ thể Tức nhưỡng này của nàng không hề có chút pháp lực nào, hệt như người phàm. Bởi vậy nàng không cảm giác được tất cả khí tức kỳ dị quỷ quái, nàng chỉ có thể thông qua những hiện tượng rõ ràng để quan sát tỉ mỉ, giống như bóng cửa sổ dưới đất, ban nãy rõ ràng không hề gần nàng, nhưng giờ chỉ cách nàng có hai bước.
Hoa Lan nhỏ nghiến răng, vẽ nét thứ nhất của đạo bùa lên ngực mình: "Đừng hòng kéo dài thời gian, một là ngài đưa ta đi ngay bây giờ, không thì ta sẽ…"
Nàng còn chưa dứt lời, bỗng nghe một tiếng động lớn từ xa truyền tới, Hoa Lan nhỏ ngạc nhiên nhìn về phía xa đó, trông thấy ngọn núi bên ngoài bỗng nghiêng sang bên cạnh.
Hoa Lan nhỏ vẫn còn ngơ ngác, tưởng đầu óc mình bị choáng, nhưng trong phút chốc, chóp đỉnh núi Thiên Ẩn bỗng ngã sang bên cạnh sụp đổ, cả ngọn núi Thiên Ẩn bắt đầu dần dần lún xuống, bụi đất tung tóe khắp trời.
Hoa Lan nhỏ nhìn đến trợn mắt há miệng.
Đại… Đại ma đầu lại đang gây náo loạn gì ở đó vậy! Hắn muốn lật cả hòn đảo này xuống biển luôn sao!
Chẳng mấy chốc, rung chuyển từ lòng đất bên kia truyền tới, mang theo tiếng ầm ì dưới đất, cả căn phòng bắt đầu chao đảo, bụi đất rơi xuống, giường tủ ngã nghiêng, cả phòng hỗn loạn.
Bên đó đang đấu phép thuật à?
Hoa Lan nhỏ kinh ngạc đờ người.
Đây thật sự không phải là trâu đất chuyển mình, trời đất nổi giận đó chứ?
Cơ thể Hoa Lan nhỏ vốn chưa thích ứng linh hoạt lắm, bị rung lắc cơ hồ sắp đứng không vững. Nàng đưa tay sang bên cạnh, muốn chộp lấy cột trụ hay vịn vào thứ gì đó cũng được, nhưng bên kia có một bàn tay ấm áp cầm lấy tay nàng.
Hoa Lan nhỏ quay đầu, nhìn thấy Thiên Ẩn lang quân bên cạnh đang nắm chặt tay nàng.
Hoa Lan nhỏ giật mình, nhưng lần này bất luận nàng vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
Nước trà trong tay lúc nãy đã bị trời đất rung chuyển hắt đi hết từ lâu, giờ chỉ có ngón tay còn vệt nước.
Tuy Hoa Lan nhỏ muốn liên thủ với Thiên Ẩn lang quân để thoát khỏi ma chưởng của Đông Phương Thanh Thương, nhưng điều trước tiên là nàng phải có năng lực uy hiếp y, ép Thiên Ẩn lang quân nghe lệnh nàng mới được!
Nếu nàng không có cách khống chế Thiên Ẩn lang quân, vậy nàng rơi vào tay Thiên Ẩn lang quân hay rơi vào tay Đông Phương Thanh Thương có gì khác biệt đâu.
Thậm chí còn không bằng theo Đông Phương Thanh Thương nữa!
Ít ra nàng cũng đã bị đại ma đầu chèn ép một thời gian dài rồi, đôi bên cũng hiểu tính nhau…
Hoa Lan nhỏ nghĩ thông suốt tiền nhân hậu quả, quyết đoán kịp thời, lấy ngón tay đặt trên người Thiên Ẩn lang quân, định vẽ một đạo bùa trên người hắn.
Không bàn đến sức lực ai mạnh hơn ai, chỉ nói nàng hiện giờ, độ linh hoạt của cơ thể kém Thiên Ẩn lang quân quá xa! Vậy là không hề nghi ngờ, chẳng mấy chốc Hoa Lan nhỏ đã bị Thiên Ẩn lang quân hoàn toàn khống chế, hai tay bị khóa lại, bị Thiên Ẩn lang quân giam trong lồng ngực.
Phải…
Kế hoạch đó hoàn toàn thất bại, toàn bộ đã bị màn trời đất rung chuyển của Đông Phương Thanh Thương đập tan…
Dù hắn có mặt hay không cũng đều làm hư chuyện của nàng! Con ma xúi quẩy này!
Trong lòng Hoa Lan nhỏ thật sự vô cùng căm hận Đông Phương Thanh Thương.
"A Lan." Thiên Ẩn lang quân ôm Hoa Lan nhỏ từ phía sau, một tay khóa hai cổ tay nàng, tay còn lại từ sau lưng vòng qua, ôm lấy vai nàng, giống như sợ Hoa Lan nhỏ dùng sức giãy giụa khiến tay nàng bị bẻ gãy. Giọng nói y vẫn nhẹ nhàng như thường ngày, nhưng lời nói ra lạnh lẽo ghê người: "Nếu nàng còn vùng vẫy, ta vẫn có thể cho nàng nếm trái đắng trong tình trạng không tổn hại đến cơ thể này."
Hắn nhẹ giọng cảnh cáo: "Cơ thể Tức nhưỡng vẫn biết đau mà, đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!