Thân hình Đông Phương Thanh Thương khẽ động.
Hoa Lan nhỏ lấy làm lạ, Đông Phương Thanh Thương không có pháp lực sao hắn có thể bay lên trong trận này? Nàng ngoẹo đầu quan sát phía sau hắn, lúc này mới phát hiện thì ra cốt lan sau lưng hắn kết thành một đôi cánh khổng lồ, vẫy cánh đưa họ bay về phía trước.
Hoa Lan nhỏ ngây người, "Chẳng phải ngươi nói cái này chỉ có tác dụng phòng ngự thôi sao?"
"Cốt lan ăn sát khí mà sống, nơi này đâu đâu cũng là sát khí, đương nhiên bổn tọa muốn dùng thế nào thì dùng." Sắc mặt Đông Phương Thanh Thương vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng Hoa Lan nhỏ nhạy bén phát giác được giọng điệu hắn căng thẳng.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc cằm góc cạnh rõ ràng của Đông Phương Thanh Thương, hỏi hắn: "Đại ma đầu, hình ảnh trong trận này có liên quan tới ngươi phải không?"
Trong trận này chỉ có nàng và Đông Phương Thanh Thương, hình ảnh thời Thượng cổ này Hoa Lan nhỏ chỉ từng nghe nói, chưa từng nhìn thấy. Nhưng cảnh tượng sống động ngay trước mặt họ lúc này đây như mới xảy ra hôm qua, ngoài việc trận pháp này khơi gợi hồi ức trong lòng hắn chắc không còn cách giải thích nào khác.
"Ngươi và Xích Địa nữ tử…" Hoa Lan nhỏ còn chưa nói hết, bỗng bên kia lóe lên ánh sáng tím.
Khí tức của Đông Phương Thanh Thương chuyển động, đôi cánh do cốt lan kết thành sau lưng bỗng giật mạnh, tựa như biểu đạt dao động cảm xúc của chủ nhân.
Hoa Lan nhỏ nhìn về phía hai người đang giao đấu, thấy không biết từ lúc nào, bên đó xuât hiện một bóng người màu tím, y nhân lúc Đông Phương Thanh Thương đang giao đấu với Xích Địa nữ tử, chém mạnh lên lưng Đông Phương Thanh Thương khiến hắn nổi giận, quay đầu dùng trường kiếm đâm vào tim kẻ đánh lén. Trong phút chốc ngọn lửa bùng lên trên người kẻ đánh lén.
Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là kẻ đánh lén kia không chết ngay lúc ấy, y dường như dốc hết toàn bộ sức lực kéo cánh tay Đông Phương Thanh Thương lại, không để hắn rút kiếm ra khỏi ngực mình.
Vào lúc này, trường kiếm Sóc Phong trong tay Xích Địa nữ tử bùng lên hào quang, từ phía sau Đông Phương Thanh Thương đâm xuyên qua người hắn.
Trúng vào giữa tim, hàn khí của trường kiếm Sóc Phong khiến ngực Ma Tôn lập tức hết thành những hạt băng, như những hạt băng màu lam Hoa Lan nhỏ nhìn thấy trong động băng núi Côn Luân lúc trước, nhiệt độ cực lạnh, giống như dây leo phủ khắp người Đông Phương Thanh Thương.
Trường kiếm lửa trong tay Ma Tôn lỏng ra, lưỡi kiếm do pháp lực ngưng tụ thành tan biến trong tích tắc, kẻ đánh lén áo tím từ không trung rơi xuống, thân hình biến mất. Xích Địa nữ tử tựa như muốn rút kiếm đuổi theo, nhưng lúc này Đông Phương Thanh Thương lại giữ chặt trường kiếm Sóc Phong đang đâm xuyên ngực mình, mặc kệ hàn khí trên kiếm khiến tay hắn kết băng.
Hoa Lan nhỏ kinh ngạc há miệng: "Đại ma đầu … đây … đây …đều là thật sao?"
Thì ra…
Trong trận chiến thời Thượng cổ, không phải một mình Xích Địa nữ tử đánh bại Đông Phương Thanh Thương, lúc đó còn có một người khác… Nhưng tại sao, trong tất cả các sách cổ liên quan đến trận chiến này chưa bao giờ có ghi chép về sự tồn tại của người này. Thậm chí ngay cả Ty Mệnh tinh quân chủ nhân nàng cũng không biết chuyện này…
Hoa Lan nhỏ ngẩng đầu nhìn Đông Phương Thanh Thương, trông thấy ánh mắt hắn thoạt sáng thoạt tối, gió từ đôi cánh cốt lan sau lưng càng cuồng bạo hơn, khiến người ta bất an.
"Đại ma đầu?"
Hoa Lan nhỏ biết trận trong trận xuất hiện cảnh tượng này nhất định có nguyên nhân, Sát trận huyễn cảnh mượn khe hở tối tăm trong lòng người để mai phục, sau đó chờ thời cơ hành động, lúc lòng người lạc lối sẽ thừa cơ giết người đó.
Huyễn cảnh Hoa Lan nhỏ nhìn thấy trước đó cũng vậy, huyễn cảnh này cũng vậy.
Đời Đông Phương Thanh Thương chỉ chiến bại một lần duy nhất, trong lòng hắn nhất định cực kỳ không cam, nhưng bây giờ Hoa Lan nhỏ nhìn thấy được, hắn vì bị người ta đánh lén sau đó mới bị chư thần giết chết. Với tính cách của Ma Tôn hắn, oán hận bất mãn trong lòng hắn đối với chuyện này nhất định rất mãnh liệt.
Nếu Đông Phương Thanh Thương bị tình này cảnh này mê hoặc tâm trí, chìm vào phẫn hận, vậy chỉ dựa vào một mình nàng làm sao phá trận?
Hoa Lan nhỏ liền lấy đầu húc vào eo Đông Phương Thanh Thương, "Đại ma đầu, ngươi không thể bị huyễn cảnh này mê hoặc mất đi lý trí, ngươi bị nhốt ở đây cũng không sao, nhưng ta còn phải ra ngoài nữa!"
Ma Tôn đại nhân mặc kệ nàng lải nhải.
Hoa Lan nhỏ chỉ còn cách dùng đầu húc liên tiếp vào eo Đông Phương Thanh Thương, "Đại ma đầu, đại ma đầu, ngươi tỉnh táo lại mau!"
Húc một hồi lâu mà Đông Phương Thanh Thương không có phản ứng, Hoa Lan nhỏ thoáng suy nghĩ, hết cách rồi, nàng há miệng cắn lên eo hắn. Răng nghiến thật chặt, chẳng hề tiếc sức chút nào.
Cơ thể Đông Phương Thanh Thương dường như bất giác khẽ chấn động. Hoa Lan nhỏ nhả ra, ngẩng đầu nhìn lên thấy hắn đang cúi đầu xuống, ánh mắt tối tăm nhìn mình, Hoa Lan nhỏ toét miệng cười, "Đại ma đầu, cơ thể ngươi đao thương bất nhập, nhưng không ngờ lại sợ nhột …Ư…"
Mặt Hoa Lan nhỏ bị Ma Tôn đại nhân bóp lại, ánh mắt hắn lạnh lẽo, "Tiểu hoa yêu, ngươi còn dám cắn cơ thể bổn tọa nữa à?"
Mặt Hoa Lan nhỏ bị bóp đến biến dạng, nàng chu miệng nhưng không nói ra được chữ nào.
Vào lúc này, hình ảnh trong huyễn cảnh bỗng nhiên rung chuyển. Sát khí trong trận sụt giảm, đôi cánh kết từ cốt lan sau lưng Đông Phương Thanh Thương run rẩy. Ánh mắt hắn khẽ sầm xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!