Đối với những chuyện về núi Thiên Ẩn, Hoa Lan nhỏ chưa từng nghe Ty Mệnh nhắc đến nhiều, đừng nói gì tới việc nghe ngóng ở Nhân gian. Bởi vậy nàng không biết chút xíu xiu gì về chủ nhân núi Thiên Ẩn này.
Nhưng Hoa Lan nhỏ thấy y trông không giống người xấu.
Ít ra còn giống người tốt hơn Đông Phương Thanh Thương!
Sau khi đến núi Thiên Ẩn, Hoa Lan nhỏ càng khẳng định điều này.
Chủ nhân núi Thiên Ẩn này dáng vẻ hiền hòa nho nhã, đối đãi với người khác rất lễ độ, mỗi hành động đều rất có phong thái, hơn nữa y còn thần kỳ đến mức tìm cho nàng một cơ thể mới mà không hề làm khó nàng!
Hoa Lan nhỏ soi gương, xoa xoa gương mặt mềm mại tươi tắn của mình, không dám tin mà hỏi người sau lưng: "Đây thật sự là cơ thể nặn từ đất sét sao?"
Thiên Ẩn lang quân ngồi bên chiếc bàn sau lưng Hoa Lan nhỏ, chậm rãi uống một ngụm trà nói: "Phải đó, hôm qua lúc ta đưa nàng lên đảo mới lệnh cho người nặn. Thế nào? Có giống với dung mạo vốn có mà nàng tả cho ta nghe không?"
"Giống!" Hoa Lan nhỏ véo véo mặt mình, "Rất giống! Thịt mềm, xương cứng, có vỗ vào khớp cũng không lệch, sờ lâu da sẽ ấm, thật sự giống hệt cơ thể người sống."
Hoa Lan nhỏ cảm động đến phát khóc. Có trời mới biết thời gian từ núi Lộc Minh đến thành Lâm Hải nàng sống thế nào.
Sau khi nàng rời khỏi núi Lộc Minh, vốn định giả vờ tội nghiệp trên đường, luôn tiện đi nhờ xe ngựa người ta đến đây. Nàng giả vờ được rồi, xe ngựa cũng lên được luôn, nhưng sau khi ngồi xe ngựa một hồi thì cảm thấy xương cụt vẹo mất, ngồi một lúc nữa thì cột sống cũng vẹo luôn, ngồi thêm một lúc nữa, cột sống suýt chút rã ra. Nàng đành xuống xe đi bộ, mấy ngày lúc đầu còn đỡ, càng đi càng cảm thấy vật vã khổ sở, thậm chí cứ đi mấy bước thì đầu gối sẽ gãy lìa.
Dọc đường nàng vừa đi vừa ngừng lại gắn tay gắn chân, khiến vô số người phàm sợ hãi ngất xỉu.
Bây giờ nghĩ lại, thời gian rồi đúng là nàng đã tạo nghiệt.
"Nhưng mà… " Hoa Lan nhỏ nhìn mình trong gương, lòng có chút nghi hoặc, nàng quay người lại nhìn Thiên Ẩn lang quân nói, "Chủ nhân nói với ta, ngoài Thiên đạo trời đất, không ai có quyền ban mạng sống cho người khác. Nhục thân dùng đất sét nặn thành là vật chết, không có sinh khí, cho dù có linh hồn chui vào cũng không thể hoạt động được. Sao thợ của ngài có thể làm được?"
Thiên Ẩn lang quân gật đầu, "Chủ nhân nàng nói đúng, nhưng ở núi Thiên Ẩn của ta có một thứ." Thiên Ẩn lang quân lấy trên eo xuống một chiếc túi, hắn mở chiếc túi, bốc một nắm đất màu nâu bên trong ra, nắm đất chầm chậm biến hình trên bàn, sau đó chầm chậm biến thành một ngọn núi nhỏ, nó giống như vật sống, không ngừng động đậy biến hóa.
Hoa Lan nhỏ chớp mắt nhìn nắm đất kia, nàng nhận ra, đây là nắm đất trư yêu ném ra lúc đánh nhau với Đông Phương Thanh Thương, tiểu lâu la của con heo đó còn gọi đây là đất ma.
"Đây là Tức nhưỡng(1)." Thiên Ẩn lang quân giải tích, "Là kỳ vật trong trời đất, khác với đất bình thường, nó có năng lực sống mãi không chết." Thiên Ẩn lang quân bốc Tức nhưỡng lên đưa cho Hoa Lan nhỏ, "Đất sét nặn cơ thể cho nàng là đất sét bình thường, nhưng sau khi hòa thêm Tức nhưỡng vào đất sét, nó có thể chứa đựng linh hồn, có thể hoạt động không khác gì với người sống."
(1) Đất có hơi thở.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hoa Lan nhỏ sau khi sờ vào Tức nhưỡng, Thiên Ẩn lang quân không nhịn được cười, "Có thần kỳ không?"
Hoa Lan nhỏ gật đầu.
"Nhưng chủ nhân của nàng vẫn nói đúng, trên thế gian này, ngoài Thiên đạo trời đất, không ai có thể tạo ra một nhục thân như người sống." Hắn ta nói tiếp, "Hòa Tức nhưỡng vào đất sét chỉ có thể khiến cơ thể này của nàng sử dụng được ba ngày, sau ba ngày, sinh khí của Tức nhưỡng biến mất, cơ thể đất sẽ không thể hoạt động được nữa, nàng phải đổi cơ thể khác.
Hơn nữa vì cơ thể hiện giờ của nàng làm bằng đất, phải nhớ kỹ, bất kể lúc nào cũng không được chạm vào nước, nếu chạm vào đâu sẽ hư chỗ đó, còn thối rữa nhanh hơn cơ thể lúc trước của nàng đấy."
Hoa Lan nhỏ nghe vậy, bàn tay đang châm trà âm thầm rụt lại, "Uống nước cũng không được sao?"
Thiên Ẩn lang quân cười rất dịu dàng, "Từ bây giờ nàng không cần uống nước. Thậm chí không cần ăn uống, dù vậy nàng có thể ăn, chẳng những thế còn có thể nếm được mùi vị thức ăn, tuy nhiên chúng chỉ ở trong bụng nàng thôi."
"Ăn vào không mập ra sao?"
Thiên Ẩn lang quân bật cười, "Đương nhiên là không."
"Vậy ta có thể ăn không? Tuy ta không cần…"
"Đương nhiên là được." Thiên Ẩn lang quân đứng dậy, đưa Hoa Lan nhỏ ra ngoài, "Trên đảo của ta, những đồ khác có lẽ chỉ có một vài thứ, nhưng đầu bếp lại rất nhiều, nàng muốn ăn món gì?"
Hoa Lan nhỏ không đáp, ngây người nhìn Thiên Ẩn lang quân một hồi, sau đó đột nhiên nói: "Trước đây chủ nhân ta từng nói, khi không lại ân cần thì không gian cũng trá. Tức nhưỡng này chắc vô cùng quý giá, cơ thể này của ta ba ngày phải đổi một lần, nhất định phải dùng rất nhiều Tức nhưỡng, chúng ta xưa nay không hề quen biết, ngài toàn tâm toàn ý giúp ta như vậy, rốt cuộc có ý đồ gì với ta?"
Hoa Lan nhỏ không hiểu, từ lúc họ gặp nhau ở thành Lâm Hải đến nay đã năm ngày. Ở thành Lâm Hải một ngày, đi thuyền trên biển ba ngày, hôm qua đến núi Thiên Ẩn trên hải đảo, trong năm ngày này Hoa Lan nhỏ không hề làm gì hết, nhưng Thiên Ẩn lang quân này lại luôn giúp nàng một cách vô điều kiện.
Hắn đối với nàng tốt đến mức khiến Hoa Lan nhỏ cảm thấy có chút bất thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!