Sau khi tách khỏi Đông Phương Thanh Thương, Hoa Lan nhỏ một mình bắt đầu hành trình của nàng.
Nhưng hành trình của nàng chưa được mấy bước, Hoa Lan nhỏ đã cảm thấy có điều không đúng.
Tên trư yêu kia đã bôi đầy nước bọt lên mặt nàng, trên người nàng cũng dính không ít khí tức của con heo này, Hoa Lan nhỏ thật sự không thể chịu được mình hôi thối như vậy, bèn đến con sông nhỏ dưới chân núi tắm rửa. Đến khi nàng tắm rửa xong lên bờ, nằm trên phiến đá phơi nắng một lúc, lại ngửi thấy một khí tức kỳ quái trên người mình.
Hoa Lan nhỏ ngửi trái ngửi phải, rốt cuộc vẫn không biết mùi này từ đâu ra. Nàng bò về phía sông soi mình, hoảng hốt nhìn thấy vết thương bị nam nhân kia rạch trên cổ cơ thể này đã thối rữa một mảng.
Hoa Lan nhỏ giật mình, ôm cổ ngã lăn ra đất.
Tại … tại sao lại như vậy?
Có hồn phách vào ở trong cơ thể thì tốc độ thối rữa phải chậm lại mới đúng chứ, làm sao lại nhanh như vậy…
Hoa Lan nhỏ cố nén sợ hãi, lại bò đến bên bờ sông, tỉ mỉ xem xét cơ thể "mới" này của mình. Đến giờ nàng mới biết vết thương trên cổ mình ghê sợ dường nào, cũng thấy được sắc mặt trắng xanh, sắc môi đen sì của mình, từ đầu đến chân đều giống như xác chết.
Hoa Lan nhỏ nổi giận, rốt cuộc đại ma đầu đã tìm cho nàng cơ thể kiểu gì đây chứ? Chất lượng kém! Phải trả hàng!
Theo tốc độ thối rửa này thì chẳng bao lâu nữa cái đầu của cơ thể này cũng rụng xuống luôn. Lúc đó nàng mang một cơ thể không đầu, há chẳng phải khó lòng đi lại ở Nhân giới sao! Đến lúc đó đừng nói trở về Thiên giới tìm chủ nhân, e là nàng sẽ bị đám người tu tiên ở Nhân giới bắt đi luyện thuốc, ngay cả địa phủ cũng không xuống được.
Nàng phải đi tìm Đông Phương Thanh Thương đòi cơ thể khác!
Hoa Lan nhỏ xé tà áo, quấn mấy vòng quanh cổ bịt vết thương lại.
Nàng vỗ vỗ mặt mình để lấy lại tinh thần, suy nghĩ kỹ càng xem rốt cuộc Đông Phương Thanh Thương đã đi đâu. Theo lẽ thường, người của Ma giới yểm bùa hắn, chắc hắn sẽ quay về Ma giới tìm đám người đó tính sổ. Nhưng hình như hắn đã mất pháp lực, quay về Ma giới cũng không ích lợi gì, chắc hắn không lỗ mãng vậy đâu.
Hoa Lan nhỏ nhớ lại lúc còn ở bên cạnh Đông Phương Thanh Thương, hình như hắn rất có hứng thú với đất ma gì đó của Dã trư vương, còn hỏi lấy ở đâu ra, có lẽ hắn muốn đến núi Thiên Ẩn tìm đất ma.
Núi Thiên Ẩn, Hoa Lan nhỏ nhíu mày, dường như nàng từng nghe chủ nhân nhắc đến nơi này. Đây là một vùng đất lành huyền ảo trên biển, thoắt ẩn thoắt hiện giữa biển khơi, người không có cơ duyên thì dù có tìm một ngàn lần cũng không thấy được ngọn núi đó.
Những nơi như vậy, với phàm thể nhục thai hiện giờ của nàng làm sao mà đến đó được đây.
Nhưng Hoa Lan nhỏ bỗng nghĩ lại, hiện tại Đông Phương Thanh Thương không có pháp lực, ngoài cơ thể vạm vỡ một chút thì cũng không thể cưỡi mây đạp gió, về bản chất hoàn toàn không khác gì nàng. Nếu hắn muốn ra biển, bất kể là đi đánh cá hay đi tìm đất lành núi tiên đều phải dùng thuyền.
Hoa Lan nhỏ quyết tâm, xác định mục tiêu, mặc khải giáp đứng dậy chống gậy gỗ lên đường.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng một mình đi xa.
Nửa tháng sau, thành Lâm Hải.
Thành Lâm Hải được xây gần biển vốn là hải cảng phồn hoa quan trọng nhất của Đại Tấn, nhưng vì hiện nay thời thế loạn lạc, thành Lâm Hải cũng vàng thau lẫn lộn, ban ngày có vô số trộm, ban đêm có vô số cướp.
Hôm nay là một ngày trời mưa âm u, người trên đường qua lại vội vã. Một người đội nón rộng vành mặc áo tơi rẽ vào một con hẻm nhỏ không người, bỗng nhiên phía trước có một nam nhân chạy đến, vô tình va vào vai người mặc áo tơi.
Không ngờ người mặc áo tơi lại dễ ngã như vậy, thoáng chốc đã nằm sóng soài trên mặt đất. Chiếc nón rộng vành úp lên mặt, không biết dáng vẻ người đó thế nào.
Nam nhân kia ước lượng túi tiền vừa trộm được, dừng lại nhìn người mặc áo tơi nằm dưới đất, mỉa mai: "Thân tàn như ngươi mà cũng dám tới thành Lâm Hải. Muốn chết à, hôm nay cho ngươi nhớ lấy, từ đâu đến thì cút về đó đi."
Nói xong, hắn bỗng thấy người mặc áo tơi dưới đất chìa tay về phía mình.
Nam nhân kia nhíu máy, không hiểu gì hết.
"Kéo… kéo giúp đi … Đa tạ."
Chìa tay cho kẻ vừa trộm tiền mình để xin giúp, lẽ nào người này có bệnh? Nam nhân kia bước tới đá người mặc áo tơi một cước, "Muốn chết à!" Cước này của hắn rất mạnh, khiến thân hình người mặc áo tơi nghiêng sang một bên, vậy là chiếc nón trên mặt người đó trượt xuống.
Nam nhân đó nhìn thấy được mặt của người mặc áo tơi, là gương mặt của một nữ nhân, nhưng cái đầu có gương mặt đó lại đang quặt quẹo dưới đất thành một góc độ chẳng biết mô tả như thế nào…
Cổ hoàn toàn đứt lìa, chỉ còn một lớp da dính lại. Nhưng cho dù như vậy, người đó vẫn có thể trợn mắt hậm hực nói: "Ngươi không kéo thì thôi, sao lại đá ta? Xương sống của ta lại vẹo hai đốt nữa rồi nè! Ta khó nắn lại lắm đó! Đồ khốn!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!