Hoa Lan nhỏ ngủ một giấc, lúc tỉnh lại trước mắt vẫn tối đen, thậm chí còn tối hơn vừa nãy mấy phần…
Hoa Lan nhỏ đưa tay ra, không nhìn thấy năm ngón của mình, nàng ngây người một lúc lâu mới phản ứng lại được. Trước đó nàng có thể nhìn thấy mình là vì kết giới Đông Phương Thanh Thương để lại trên người nàng phát sáng, bây giờ không nhìn thấy, tức là kết giới hắn để lại cho nàng đã mất.
"Đại ma đầu." Giọng Hoa Lan nhỏ vang vọng trong hang động tối đen mấy lần mới ngừng lại, "Ngươi chết rồi sao?"
Không ai đáp lời nàng.
Hoa Lan nhỏ nuốt một ngụm nước bọt, "Đại… đại ma đầu?"
"Đừng ồn ào."
Tuy rất lâu sau mới vang lên tiếng đáp, lại còn lãnh lẽo không có hơi ấm nhưng vẫn khiến nàng thở phào yên lòng, "Kết giới ngươi cho ta mất rồi." Nàng nói, "Ta còn tưởng ngươi lại chết rồi chứ…"
"Kết giới là để bảo vệ ngươi khỏi bị thiên lôi đánh, thiên lôi ngừng rồi, tự nhiên kết giới cũng mất."
Mắt Hoa Lan nhỏ sáng lên, "Thiên lôi ngừng rồi! Vậy ta có thể đi rồi phải không?"
"Ờ!" Đông Phương Thanh Thương hờ hững đáp khiến người ta không nghe được cảm xúc.
Hoa Lan nhỏ mừng rỡ vịn vào vách đứng dậy, vừa đi về phía trước được ba bước, bỗng nghe Đông Phương Thanh Thương nhắc nhở: "Ngược hướng." Hoa Lan nhỏ đáp lại, quay người đi về hướng ngược lại, khi đi qua ngã rẽ đầu tiên, nàng như nhớ ra điều gì, bỗng nhiên dừng bước.
Do dự một lúc, Hoa Lan nhỏ cất tiếng nói: "Đại ma đầu, thời gian này tuy hai chúng ta đều luôn khiến cho đối phương đau đầu nhức óc, nhưng ta vẫn phải đa tạ ngươi. Ngươi đã cho ta nhìn thấy những thứ trước đây chưa bao giờ thấy, trải qua những chuyện trước đây chưa bao giờ gặp. Lúc trước chủ nhân ta nói với ta, kêu ta phải cảm tạ tất cả những người đã để lại dấu ấn trong đời mình, cho dù người đó để lại hoa tươi hay nước bọt đi chăng nữa.
Lúc đấy ta không hiểu, nhưng sau khi gặp ngươi hình như ta đã hiểu ra đạo lý này."
Đông Phương Thanh Thương mở mắt, hang động tối đen vốn không hề cản trở tầm nhìn của hắn, hắn dễ dàng nhìn thấy Hoa Lan nhỏ đang vịn vào tảng đá nói chuyện với mình, trên mặt nàng là chút xấu hổ hiếm có của các cô nương, nàng cúi đầu với tảng đá: "Đa tạ ngươi nhé!"
Đông Phương Thanh Thương cũng hiếm khi không vạch trần sự vụng về của nàng.
Nàng cúi đầu xong bèn đứng dậy, nói tiếp: "Nhưng mà cảm tạ thì cảm tạ chứ cũng phải tính toán rõ ràng một chút, nếu người ta phun nước bọt trong đời ta, thì những việc ngươi làm chắc phải coi là đại tiểu tiện bừa bãi trong đời ta rồi nhỉ… Nhưng hình như trong đời này bất kỳ ai cũng bị ngươi đại tiểu tiện bừa bãi hết thì phải…"
Đông Phương Thanh Thương: "… …"
"Ta có lòng khuyên ngươi một câu, ngươi bớt tạo nghiệt một chút thì hơn, chủ nhân ta từng nói, ra đời lăn lộn có vay có trả. Ông trời đã có an bày thỏa đáng hết rồi. Nói đến đây thôi, nghe hay không tùy ngươi, ta đi nhé đại ma đầu." Cuối cùng Hoa Lan nhỏ cũng cất bước, loạng choạng đi ra bên ngoài hang động.
Hắn đã sống rất lâu, từng gặp rất nhiều nữ nhân, cũng không phải chưa thấy ai có tính cách như Hoa Lan nhỏ, nhưng chẳng có một ai vướng mắc với vận mệnh của hắn nhiều như vậy.
Có lẽ thật sự như nàng nói, là ông trời đã an bài.
Nhưng mà cũng chỉ đến đây thôi.
Đông Phương Thanh Thương nhắm mắt, vốn định điều dưỡng nội tức, nhưng kỳ quái là thần thức của hắn lại bất giác theo bóng Hoa Lan nhỏ từ từ đi ra ngoài động.
Hoa Lan nhỏ rời khỏi sơn động, mấy ngày nay bên ngoài sơn động đã bị thiên lôi đánh tan nát, cây cỏ hoang vu, núi đá trơ trọi, không một khoảnh đất nào lành lặn.
Nhưng cho dù là vậy, thấy được ánh nắng bên ngoài, Hoa Lan nhỏ vẫn hít một hơi sảng khoái. Không có nửa cơ thể trói buộc nàng mỗi giờ mỗi khắc, không có đại ma đầu lắm lúc lại dè bỉu chê bai, không có thiên lôi nặng nề trên đầu uy hiếp, Hoa Lan nhỏ cảm thấy cho dù một mình gian nan trèo qua núi đá đổ nát này, cuộc đời nàng vẫn có thể tươi đẹp rực rỡ biết bao!
Trèo xuống ngọn núi, Hoa Lan nhỏ quay đầu nhìn lại, trên ngọn núi có đầm nước sâu kia cây cỏ đã trọc lóc một mảng, nhưng cũng may là chỉ có bấy nhiêu đấy thôi, ắt hẳn người yểm bùa đã ngừng thi triển chú thuật.
Chắc là Đông Phương Thanh Thương cũng tạm thời không có nguy hiểm…
Hoa Lan nhỏ lắc đầu, nàng không cần phải nghĩ đến Đông Phương Thanh Thương nữa, nàng là người của Thiên giới, nói không chừng sau này nàng và hắn còn phải chĩa binh khí vào nhau… Nhưng chắc chắn là nàng đánh không lại hắn.
Việc cấp bách hiện giờ là nghĩ cách trở về Thiên giới để chủ nhân tìm cách giúp nàng, xem thử có thể tìm cho nàng một cơ thể không, vì dùng thân tàn của người ta mãi cũng không được.
Hoa Lan nhỏ còn đang suy tính, bỗng nghe phía rừng cây truyền đến một tiếng mắng thô lỗ: "Con bà nó! Thiên lôi đánh mấy ngày qua, ta còn tưởng có đại tiên nào đến ngọn núi của lão tử lịch kiếp nữa chứ! Kết quả ấy à, mẹ nó, động tĩnh lớn như vậy mà cứ như đánh rắm, nói xong là xong ngay, xong rồi cũng chẳng thấy kết quả gì, đại tiên kia lịch kiếp có thành công không hả!
Thành công rồi thì rải chút mưa lành, để lại chút mây lành cho núi của ta đi, không thành cũng phải để lại thi thể chứ, để lão tử nhặt về ăn có phải hơn không!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!