Đêm nay ngủ chung đi.
"Sao?"
Tư thế một tay chống cửa của Trần Thiên Ngữ ít nhiều có chút anh tuấn, lời nói ra khiến người ta phải nghĩ nhiều thảo nào Trương Tĩnh Hân hỏi lại vẻ mặt cổ quái.
Từ phản ứng của đối phương Trần Thiên Ngữ ý thức được bản thân hình như đã nói gì đó không đúng lắm, nhanh chóng giải thích: "Ngươi không nên suy nghĩ nhiều, đơn giản là ngủ mà thôi."
Trương Tĩnh Hân: "....."
Trần Thiên Ngữ: "....."
Càng nói càng loạn a cái miệng hồ đồ!
"Ta chỉ muốn chăm sóc ngươi mà thôi." Cũng không ngại buồn nôn nữa, Trần Thiên Ngữ vào phòng giúp Trương Tĩnh Hân kéo hành lý ra: "Ngã bệnh còn ở một mình ta sẽ lo lắng. Đi, đến phòng ta! Ngươi muốn nói gì! Không cho nói, đêm nay đều phải nghe ta!"
Trần Thiên Ngữ kéo hành lý đóng cửa đem Trương Tĩnh Hân kéo đến trong phòng của mình, một loạt động tác lưu loát liền mạch, sợ xấu hổ nên không dám nhìn Trương Tĩnh Hân, dĩ nhiên cũng không phát hiện ý cười trên khuôn mặt Trương Tĩnh Hân.
Trương Tĩnh Hân nói muốn đi tắm, Trần Thiên Ngữ không cho: "Phát sốt còn tắm cái gì, sợ bệnh chưa đủ nặng sao?"
"Không tắm rất bẩn."
"Trời lạnh như thế này... Nếu như ngươi thực sự khó chịu, vậy, lau người được không?"
Trương Tĩnh Hân dựa vào sô pha, ánh mắt đều nóng đến mơ hồ, nhưng nụ cười vẫn rất xinh đẹp: "Thế nào, Trần lão sư muốn giúp ta lau người sao?"
Trần Thiên Ngữ nhất quán nói không nên lời ôn nhu hữu ích gì, một khi bị trêu đùa liền dễ ngượng ngùng, Trương Tĩnh Hân chờ xem dáng vẻ hốt hoảng của nàng, kết quả trên trán lại bị búng một cái.
"Người bạn nhỏ." Trần Thiên Ngữ trừng mắt lạnh lùng nói: "Lúc sinh bệnh nên ngoan ngoãn chờ được chăm sóc, không nên nhân cơ hội đùa giỡn tỷ tỷ."
"....." Trương Tĩnh Hân che cái trán nóng hổi, trong thoáng chốc nhìn thấy Trần Thiên Ngữ đi đến phòng tắm, cầm một chiếc khăn lông ấm đứng trước cửa phòng tắm nói: "Ngươi uống thuốc xong rồi có muốn thay áo choàng tắm rồi lên giường nằm không? Ta lau người cho ngươi rồi sau đó phải bịt kín chăn như hấp bánh bao nữa."
"Áo choàng tắm đâu?"
"Ở chỗ này. Hử, ngươi đừng cử động ta đưa đến cho ngươi, ngươi ở đây thay đi." Trần Thiên Ngữ đem áo choàng tắm nhét vào trong lòng Trương Tĩnh Hân: "Ta vào phòng tắm chời, ngươi thay đi, ta tuyệt không nhìn trộm."
Trương Tĩnh Hân ôm áo tắm không nói gì, Trần Thiên Ngữ trở lại phòng tắm đem khăn mặt ngâm nước nóng một lần, thật là nóng!
Trần Thiên Ngữ từ trước đến nay sợ nóng, mùa đông tắm cũng không dám thả nhiều nước nóng, khăn lông bị ngâm trong nước ấm toát ra hơi nước, nàng nhìn thấy trong lòng liền thất thượng bát hạ thật không dám cầm lấy. Nhưng tuyệt đối không thể để cho một bệnh nhân lung tung đi lại, nhẫn nại một chút!
Khó khăn đem khăn lông nóng vặn khô, hai tay đảo qua đảo lại thiếu chút nữa rơi xuống đất, lúc đi ra Trương Tĩnh Hân đã nằm dài trên giường.
"Vậy, ngươi nới áo choàng ra một chút?" Tuy rằng lau người là Trần Thiên Ngữ đề nghị, nhưng đến khi thật sự phải làm lại có cảm giác xấu hổ không hạ thủ được.
Trương Tĩnh Hân không nói chuyện, nới lỏng dây lưng áo choàng, nghiêng người sang một bên đưa lưng về phía Trần Thiên Ngữ, chờ nàng đến lau người cho mình.
"....." Trần Thiên Ngữ như lâm đại địch! Trương Tĩnh Hân mặc dù cao, nhưng vai hơi hẹp, nằm xuống co rụt lại liền biến thành một viên nhỏ khả ái, làm cho người ta có xung động muốn ôm lấy.
Bình tĩnh... Bình tĩnh! Trần Thiên Ngữ ở trong lòng niệm vô số lần, quỳ gối bên cạnh Trương Tĩnh Hân, lớn giọng nói: "Ta, ta đến đây."
"Ân." Một tiếng này nghe không ra tâm tình.
Trần Thiên Ngữ nhấc lên một góc áo choàng, chậm rãi kéo lên, eo thon trắng tuyết của Trương Tĩnh Hân hiển lộ ra. Cột sống đường cong tinh xảo mềm nhẵn, thắt lưng trước sau bị áo choàng bao trùm chỉ lộ ra một đoạn, nhưng lại có thể tưởng tượng ra đường cong toàn thân.
Tràng diện này quả thực quá kích thích.
Trên mặt cùng trong cổ họng khô nóng, trái tim đông đông nhảy động, Trần Thiên Ngữ cảm giác tâm tình của bản thân khi đối mặt với nữ nhân lại giống như nhìn thấy tuyệt thế mỹ thực như vậy là không thích hợp. Nếu còn nhìn nữa thì nhất định sẽ có chuyện, liền trực tiếp nhắm mắt lại mà chà lau!
Khăn lông nóng dán phía sau lưng Trương Tĩnh Hân chậm rãi di chuyển, tay của Trần Thiên Ngữ phi thường quy củ mà ép chặt khăn mặt không chạm đến da thịt Trương Tĩnh Hân. Khăn mặt đi lên dò vào trong áo choàng, lướt qua hồ điệp cốt rõ ràng nổi bật tiến lên trên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!