Hôm sau hai người trong mù mịt bay trở về thành phố B, trên máy bay Trương Tĩnh Hân nói nếu như ngươi muốn lên tòa, thì những người bạn của của ông chủ quán nhỏ mà ngươi đã phỏng vấn, email qua lại giữ ngươi và Mạc Lam đều có thể làm chứng cứ. Mà Chỉ Nhiên cùng Văn Hóa Thải Hồng rốt cuộc lai lịch gì, đặc biệt là Chỉ Nhiên lúc trước đã ra những sách gì, văn phong đối lập, những manh mối này có thể tìm luật sư điều tra.
"Ta quả thật muốn lên tòa án, nhưng vẫn chưa hành động thì đã bị đối phương giành trước rồi." Trần Thiên Ngữ nghiến răng: "Nhưng lại bức áp trên Weibo, sao không trực tiếp gửi thư luật sư cho ta?"
"Không phải là muốn tạo thanh thế sao? Yên lặng gửi thư luật sư cho ngươi rồi lại yên lặng cùng ngươi ra tòa thì ai sẽ chú ý đến bọn họ? như vậy chính là muốn kéo ngươi xuống đồng thời đạp vai ngươi đi lên."
"Nhưng việc này, hiện tại thật sự khiến ta giống như một bị cáo vi phạm bản quyền rồi."
Trương Tĩnh Hân thở dài: "Đúng vậy. Trong lúc ngươi mắng chửi thì người ta ở Weibo khóc lóc kể lể lôi kéo sự đồng tình, trong lúc ngươi chạy đến Trường Sa thì người ta mời luật sư lên tiếng trên Weibo, ngươi nói ngươi bình thường xem ra miệng lưỡi rất lợi hại rất khôn khéo nhưng bây giờ thê thảm lại không làm được gì?"
Trần Thiên Ngữ không lời chống đỡ!
"Đưa điện thoại cho ta xem một chút." Trương Tĩnh Hân vươn tay, Trần Thiên Ngữ không hiểu nhưng vẫn là lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình.
Trương Tĩnh Hân cầm điện thoại lắc đầu: "Bảo ngươi xóa app Weibo ngươi còn không xóa, tối hôm qua nhịn không được xem lén đi."
Trần Thiên Ngữ oán niệm bĩu môi: "Ngươi làm sao biết?"
"Còn chối cãi, nhìn sắc mặt ngươi sáng nay lúc lên máy bay thì biết, sắc mắt xanh xám vừa nhìn đã biết là bị hơn vạn người phỉ nhổ rồi."
Trần Thiên Ngữ hừ một tiếng: "Ta phát hiện, ngươi có hiềm nghi ngàn dặm xa xôi đến đây để đả kích ta."
Trương Tĩnh Hân không khách khí gỡ bỏ Weibo app: "Ta là muốn nói với ngươi, ấn tượng đầu tiên vô cùng quan trọng, thời gian này đều là đối phương lên tiếng áp đảo trước, ngươi ở thế bị động, quan trọng nhất là ngươi còn mắng người. Hiện tại ngươi ở trong lòng mọi người đã là kẻ đáng bị công kích, còn có một nhóm người cầm đầu dẫn đạo chiều hướng dư luận, người qua đường không rõ sự tình vừa nhìn vào sẽ đồng tình với bọn họ, ngươi bây giờ a, chính là mục tiêu bị chỉ trích."
"Lẽ nào mọi người không có khả năng tự nhận định sao! Ta cũng không phải đại thiện nhân gì, nhưng chuyện bỉ ổi như sao chép ta thật sự không biết làm. Qua nhiều năm như vậy ta cũng không phải kẻ chỉ ở trong khuê phòng không bước ra khỏi cửa, trên Weibo cùng bọn họ trao đổi cũng không ít, lẽ nào những người này cũng sẽ vì bên kia lên tiếng trước mà có ấn tượng bên kia là bị hại sao?
Ta giống một kẻ sẽ ăn cắp thành quả lao động của người khác như vậy sao?!"
Trương Tĩnh Hân chọt vào mi tâm của Trần Thiên Ngữ: "Bình tĩnh một chút, ngươi xem ngươi, một kích liền xù lông, đây là điều đối phương hy vọng. Phỏng chừng sau khi lời tuyên bố kia truyền ra ngoài bọn họ còn thức đêm chờ ngươi lên Weibo nói chút gì đó, sau đó tìm lỗ thủng thậm chí không lỗ thủng cũng có thể văng cho ngươi một cái tát. Ngươi phải hiểu được, giữa những người theo dõi ngươi, có người thật sự thích ngươi nhưng cũng có người thật sự ghét ngươi, mà hai hai bộ phận này chiếm 10%, còn lại tuyệt đại bộ phân điều là người qua đường, sự tình nháo càng lớn ngươi càng bị công kích bọn họ lại càng thấy thú vị. Bọn họ mới không cần cái gì mà chân tướng, bọn họ chính là đến xem náo nhiệt."
"....."
" Cho nên a, Trần lão sư, hà tất cho người khác xem náo nhiệt?"
"Vậy ta nên làm thế nào?"
Ngón tay Trương Tĩnh Hân kéo ngang miệng một cái: "Câm miệng."
Trương Tĩnh Hân nói trước khi gặp luật sư thì đừng phát biểu bất luận điều gì có liên quan đến chuyện này ở nơi công cộng, Trần lão sư, ngươi có tham gia tổ chức xã hội không? Không có? Tốt, một nhà bình luận nổi danh thậm chí ngay cả quan hệ xã hội cũng không có, ta đã biết vì sao ngươi lại có thể tranh cãi với cư dân mạng rồi. Được rồi, được rồi, ta không đả kích ngươi nữa, nói chính sự. Trần lão sư, vậy ngươi có hậu thuẫn bên phía quan chức nhà nước không?
Bây giờ là lúc bọn họ phát huy tác dụng rồi. Cái gì, cũng không có? Lúc trước ngươi nghĩ hậu thuẫn đều là những kẻ kiếm tiền của người mới nên không giao kết? Ngươi...... Được rồi được rồi đừng nhìn ta như vậy, không có thì không có, chế tạo dư luận dùng thuỷ quân (những cư dân mạng được sắp xếp có chủ đích) cũng có thể. Vậy công ty xuất bản của ngươi đâu? Phía công ty có biện pháp gì ứng phó không?
Nói đến Cao Ấu Vi, Trần Thiên Ngữ có chút tâm lạnh: "Nhà xuất bản bên kia trực tiếp hủy bỏ tuyên truyền của ta, đến bây giờ cũng không lên tiếng."
Trương Tĩnh Hân cảm thán: "Trần lão sư ngươi nói ngươi lăn lộn..... Được rồi, không có cũng tốt, chỉ cần ngươi ra tòa thắng kiện, sau đó tìm truyền thông đưa tin là được. Thuỷ quân dư luận đều là hư cấu."
Trần Thiên Ngữ nói: "Không ngờ Trương lão bản không chỉ nấu ăn ngon, chiêu thức truyền thông cũng biết chơi. Rất quen thuộc Weibo, còn nói không có Weibo cá nhân?"
Trần Thiên Ngữ muốn dẫn dụ Trương Tĩnh Hân nói ra, Trương Tĩnh Hân liền chỉ nhìn nàng mỉm cười, cái gì cũng không nói
Tuyệt đối là một loại gốc gác đều bị đối phương nắm rồi nhưng đối phương vẫn thâm tàng bất lộ, chuyện này cũng giống như chuyện buổi tối Trần Thiên Ngữ buồn chán lên mạng xem truyện tranh, không cẩn thận nhìn thấy một bộ tranh BL, thụ quân bị lột không còn một mảnh nhưng công quân vẫn áo mũ chỉnh tề.
Công quân liếm môi kéo đôi tay mảnh khảnh đang che trước ngực của thụ quân ra, tà ác cười nói: "Đã có phản ứng, còn rụt rè cái gì?"
Chờ chút! Tại sao phải xem loại hình ảnh này! Hiện tại hẳn là nên toàn lực ứng phó chuyện lên tòa a!
Trần Thiên Ngữ đến hỏi ý kiến luật sư, luật sư họ Hoàng, mang kính mắt, tuổi hơn ba mươi lăm, nhìn qua còn rất chững chạc. Nàng và luật sư Hoàng cùng đi tìm Mạc Lam, luật sư Hoàng muốn Mạc Lam đưa nhật ký email qua lại giữa nàng và Trần Thiên Ngữ, Mạc Lam không có biện pháp chỉ đành nói: "Trần tỷ, ta cũng không biết vì sao đúng vào ngày ngươi gửi bản thảo cuối cùng cho ta thì hộp thư điện tử của ta liền bị hack. Ngươi còn nhớ sáng hôm đó ta còn gọi điện thoại cho ngươi thúc dục nộp bản thảo không?
Nói bên ta không có thông báo nhận mail, sau đó ta đăng nhập mới phát hiện hộp thư của ta sai mật khẩu. Bởi vì quá nhiều công việc nên ta cũng không có thời gian quan tâm, nói cho cùng còn có hộp thư cá nhân nên ta để ngươi gửi bài vào hộp thư cá nhân. Sau đó bận rộn cũng không nhớ đến chuyện này, chờ đến xảy ra chuyện của Chỉ Nhiên ta trước tiên liền nhớ lại lịch sự hộp thư có thể làm chứng cứ, nhưng.... mật khẩu hộp thư đã mất, lúc ta tìm lại được thì tất cả email bên trong đã bị xóa hết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!