Chương 28: (Vô Đề)

Vệ Phong va chạm ngã xuống nằm trên bàn khiến cho thức ăn của Trần Thiên Ngữ đều đỗ hết, tuy rằng nước canh không hất lên người nàng nhưng nàng lại vô cùng đau đớn — còn chưa kịp ăn mấy miếng a! Vịt quay! Thịt! Trà sữa —! Trần Thiên Ngữ nhìn thấy tách trà sữa xoay tròn tại chỗ, vội vàng vươn tay muốn chụp lấy nhưng không may chụp hụt vẫn rơi xuống đất vỡ nát. Nhân viên cùng ông chủ đều dừng công việc nhìn sang bên này.

Vệ Phong rầm rì một tiếng ánh mắt mơ hồ, mở ra hai tay sờ soạn trên bàn một vòng cũng không tìm thấy thứ gì chống đỡ ngồi dậy, một lúc cũng không đứng lên được, trực tiếp nằm đó không đứng lên, ngửa đầu ra sau nhìn chằm chằm khuôn mặt Trần Thiên Ngữ nhìn hồi lâu mới mở miệng: "Trần..... Thiên Ngữ?"

Trần Thiên Ngữ bất đắc dĩ: "Ngươi còn có thể nhận ra ta cũng rất không dễ dàng."ư

Hai người đánh hắn cũng uống không ít, mặt mày đỏ bừng, lại tiến đến.

Nhân viên cùng ông chủ đều lui đến quầy thu tiền, giọng nói yếu ớt của ông chủ vang lên: "Trước sinh, tiểu thư, ta chỉ làm ăn nhỏ, muốn đánh có thể đi ra ngoài đánh không?"

Trần Thiên Ngữ gặp quá nhiều kẻ lưu manh, nhưng thật sự vừa bắt đầu liền ra tay nặng như vậy cũng không mấy người. Nàng đứng lên nói: "Các ngươi muốn làm gì?"

Hai nam nhân vừa mở miệng mùi rượu đã xông đến, rất khó ngửi: "Cút ngay, đừng cản trở việc của bọn ta."

Trần Thiên Ngữ nói: "Các ngươi uống thành cái dạng này còn muốn đánh nhau không sợ xảy ra chuyện chết người sao, muốn đánh chờ thanh tỉnh hãy đánh....."

Lời này mới vừa nói ra một đạo hắc ảnh xẹt qua trước mắt, Vệ Phong không biết từ nơi nào nhặt được một chai bia hung hăng đập lên đầu một nam nhân trong số đó. Được rồi, đối phương còn có thể mắng hai câu, còn Vệ Phong này không rên một tiếng liền trực tiếp nện người ta một cái, ngược lại trở thành Trần Thiên Ngữ không đúng.

Vì vậy, Trần Thiên Ngữ coi như tự mình trải nghiệm màn diễn xuất liều mạng trong phim ảnh, chai bia ở trước mắt nàng vỡ thành hoa, nam nhân bị đánh trúng đau đớn gào một tiếng ôm đầu ngả xuống đất, máu tươi thoáng chốc liền từ kẽ tay tuôn ra.

Trần Thiên Ngữ cũng bị dọa đến hô lên một tiếng, Vệ Phong lôi kéo nàng bỏ chạy!

"Chờ đã — chính ngươi chạy là được rồi, kéo ta làm cái gì!" Trần Thiên Ngữ cố sức muốn giãy khỏi Vệ Phong, nhưng Vệ Phong uống nhiều rồi khí lực cũng không nhỏ, cổ tay Trần Thiên Ngữ cũng bị xiết đến đỏ nhưng chết sống không tha nàng.

Trần Thiên Ngữ bị Vệ Phong lôi kéo chạy đi, tiếng mắng phía sau càng lúc càng xa..... Trần Thiên Ngữ là vạn năm thích ăn không thích vận động, một lần chạy liền muốn lấy cái mạng già của nàng, bụng nàng phát đau, cũng sắp hô hấp không được nữa rồi.

"Dừng.... Dừng một chút!" Trần Thiên Ngữ thực sự chịu không nổi một cước đá vào mông Vệ Phong, đạp đến hắn ngã như chó gặm bùn thì nàng mới thoát ra được. Một chiêu này của Trần Thiên Ngữ mượn lực đối lực đối với Vệ Phong đã say rượu còn đang chạy thật sự có chút mạnh chân, hắn "đông" một tiếng tè ngã xuống đất, sau đó trượt về phía trước gần một thức mới ngừng lại, không có động tĩnh.

Nửa đêm đầu đường, dị thường quạnh quẽ hoang vắng.

".... Vệ Phong?" Trần Thiên Ngữ hô một tiếng, không nhúc nhích.

Vệ Phong Vệ Phong Vệ Phong?

.......

Lúc Jeanne chạy tới bệnh viện nhìn thấy Vệ Phong trên mặt nở hoa, cái cằm hoàn toàn bị băng lại, sợ đến nàng run rẩy đứng tại chỗ, lập tức tiến lên lay động Vệ Phong: "Ngươi làm sao vậy?! Ngươi nói chuyện a! Đừng dọa ta!"

Thân thể Vệ Phong theo động tác của nàng mà lay động, chính là vẫn không tỉnh.

"Vệ Phong!. Vệ......"

"Hô.... khò khò khò...."

Jeanne há hốc mồm, đây là làm tiếng ngáy?

"Đừng lo lắng, hắn chỉ là say rượu, đang ngủ mà thôi." Trần Thiên Ngữ mệt sắp chết từ trên ghế đứng lên: "Cuối cùng ngươi cũng đến rồi."

Jeanne nước mắt đầy mặt hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Trần Thiên Ngữ ngáp một cái cũng ăn ngay nói thật: "Cũng không biết hắn trêu chọc tiểu lưu manh ở đâu, uống nhiều rồi đánh nhau, sau khi đập người ta vỡ chai rượu còn lôi kéo ta chạy. Ta thực sự không chạy nổi liền đạp hắn một cước, ai biết hắn cứ như vậy mà té ngã.... Từ lúc lên xe cứu thương cho tới bây giờ đều ngủ, gọi thế nào cũng không tỉnh. May là ta có thói quen treo túi xách trên tay, nếu không ngay cả một chút tiền đăng ký cũng không có."

"Đánh nhau? Sao lại cùng người ta đánh nhau?" Jeanne cố sức xoa khuôn mặt Vệ Phong: "Vệ Phong nhà ta vẫn luôn là người biết điều, nơi nào quen biết tiểu lưu manh!"

Trần Thiên Ngữ mệt muốn chết nào có nhàn rỗi cùng nàng lý luận, dường như nàng cũng không hiểu biết về Vệ Phong.

Trần Thiên Ngữ lau đi nước mắt trong khóe mắt, nói: "Được rồi được rồi, chờ hắn tỉnh lại chính ngươi nói với hắn đi, quá mệt nhọc, ta đi về trước."

Jeanne nói: "Ta tiễn ngươi ra ngoài."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!