Chương 2: (Vô Đề)

Thẳng cho đến tối, chúng tôi cũng không có bất kỳ cuộc đối thoại nào.

Anh ta rốt cục nhịn không được hỏi tôi: " Cô không cần tắm sao? "

" Tôi có thể sao? " Tôi hỏi.

Người đàn ông liếc mắt một cái, vừa nhìn ánh mắt kia tôi lập tức hiểu ngay, nó nói rằng tôi đang "hỏi thừa" anh ta.Tôi dùng mười phút để tắm rửa, dùng năm phút để rửa mặt, khi tôi bước ra, người đàn ông đã đứng ở trước cửa phòng tắm.

" Lấy cho tôi một bộ đồ! " Người đàn ông bước vào phòng tắm, còn không quên quay người nhắc nhở tôi: " Đừng nghĩ chạy trốn! "

Tôi nào dám chạy? Tôi nhanh chóng gật đầu, sau đó đem đồ ngủ, khăn tắm và một bộ đồ vệ sinh cá nhân mới mà ba tôi chưa sử dụng để ở trước cửa phòng tắm.

"Tôi đặt đồ ở bên ngoài!" Tôi hô lên một tiếng.

Sau đó tôi quay đầu nhìn ngưỡng cửa đang mở thông với cửa nhà, tự do đang ở phía trước, vừa chạm vào tay nắm cửa, tôi đã nhớ đến câu nói rùng rợn "Đừng nghĩ chạy trốn!" vang lên bên tai, như tiếng thì thầm của quỷ.

Tôi bất ngờ buông tay, vô thức ngồi xổm xuống ôm đầu.

Tôi hẳn nên chạy trốn, nhưng tôi biết, tôi không thể chạy được.

Không biết loại tâm lý này xuất phát từ đâu, tôi cảm thấy rằng cho dù tôi đi đến bất kỳ nơi nào anh ta cũng có thể tìm tới.

Không biết qua bao lâu.

" Ở đó làm gì? " Giọng anh ta đột nhiên vang lên từ phía sau, lãnh đạm và không có nhiệt độ.

Tôi trừng mắt nhìn, nuốt nước mắt vào trong, đứng dậy quay đầu nhìn anh ta.

"Không có gì!" Tôi giải thích, "Tôi không định chạy trốn!"

Người đàn ông dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi, sau đó thu lại ánh mắt, bước ra ngoài, đẩy cánh cửa phòng ngủ bị hỏng và ra hiệu cho tôi đi vào.

Tôi chậm rãi bước tới, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng lại bủa vây.

Hắn chẳng nhẽ muốn làm điều đó? Còn ở trong phòng tôi?

Tôi đang miên man suy nghĩ thì thấy anh ta ngồi xuống giường, vỗ vỗ chỗ mềm mại ở bên cạnh.

" Chưa ngủ? Muốn nghe chuyện xưa?" Anh ta hỏi.

Sát nhân còn có thể kể chuyện? Hai mắt tôi sáng lên: "Anh muốn kể chuyện gì?"

" Ví dụ như " anh ta dừng lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng, "Chuyện tôi giết người?"

Tôi nhìn nụ cười ấy mà tim chợt quặn thắt giống như đi trên lớp băng mỏng.

"Chuyện đó … quên nó đi." Tôi mỉm cười như để lấy lòng, sau đó nằm xuống giường, đem chăn trùm kín đầu.

Nhưng tôi cảm thấy có một lực kéo chăn bông của tôi ra, tôi nghe thấy người đàn ông nói: " Đừng làm như vậy, nó sẽ khiến cô bị ngột thở đến chết! "

Tôi kéo chăn bông xuống, lộ ra một đôi mắt, hỏi anh: "Anh thử chưa?"

Đây là một câu hỏi rất vớ vẩn, tôi tưởng anh ta sẽ không để ý đến nhưng anh ta lại im lặng mấy giây rồi trả lời: "Tôi đã thử rồi, nhưng tôi không chết. "

Tôi ngây ngẩn cả người.

Đây là…điều tôi nghe được sao?

"Ồ, không phải được sống rất tốt sao?" Tôi lẩm bẩm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!