Chương 5: (Vô Đề)

Tôi buông anh ra, lông mày khẽ nhíu lại: "Em đi không nổi nữa, anh ôm em về phòng được không?"

Anh dùng đôi mắt đẹp nhìn tôi chằm chằm, một lúc sau, anh ấy bế tôi lên, nhẹ nhàng từng bước rồi đặt tôi xuống giường.

Tôi vuốt mái tóc dài của mình ra phía sau, mãn nguyện nằm xuống.

Anh không ngủ ở đây mà lại đi ra phòng khách.

Lúc này, tôi hỏi anh muốn đi đâu.

Anh nói: "Đi tắm!"

Tôi "Ồ" lên một tiếng, trong lúc đợi anh trở lại tôi nghĩ muốn trêu anh một chút.

Tôi nhìn xung quanh phòng ngủ, cuối cùng chui vào chỗ sâu nhất trong tủ quần áo, sau mười phút, tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông bước ra từ phòng tắm.

Anh bước vào phòng ngủ.

Phòng ngủ rất yên tĩnh, tôi nín thở, trong phòng cũng chỉ có tiếng hít thở đều đều của anh. Cách tủ quần áo tôi có thể tưởng tượng được trong bóng tối, anh đứng ở bên ngoài, bóng lưng cô đơn lại thật dài chiếu xuống mặt đất.

Tôi có chút hối hận.

Tôi đẩy cửa tủ quần áo ra, liếc mắt cũng có thể nhìn thấy anh đang đứng ở bên ngoài, anh đang nhìn tôi, nhìn vào đôi mắt u ám của anh, tôi có điểm chột dạ sờ sờ mũi mình.

Anh thả chậm bước chân đi tới trước mặt tôi.

"Em chỉ muốn chọc anh…" Cảm nhận được sự áp bức vô hình trên người anh, tôi càng cúi gằm mặt thấp hơn.

"Diệp Phùng Chi" Anh gọi tên tôi, ngữ khí lộ ra điểm bất đắc dĩ cùng sợ hãi, "Đây không phải là một trò đùa vui!"

Tôi bắt đầu "giở trò lưu manh": "Em còn chưa chạy mà, hơn nữa, cái này là xuất phát từ thiện ý,… Ách, dù sao em cũng không cố ý trêu anh!"

"Câm miệng"

Tôi dừng lại, ngoan ngoãn lấy tay che miệng.

Anh ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm khiến da đầu tôi tê rần.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Anh kéo nhẹ bàn tay đang che miệng của tôi, đưa tay ra che đi đôi mắt tôi rồi hôn xuống dưới.

Advertisement

Tôi bối rối, túm chặt lấy vạt áo anh. Tầm mắt của tôi bị che mất, vạn vật bên ngoài đều mờ mịt, tôi chỉ có thể phó mặc mọi thứ cho anh.

Anh ôm tôi rất chặt, rõ ràng anh là người nắm giữ sinh tử của tôi, nhưng tại giờ phút này, tôi lại cảm thấy anh rất yếu ớt, yếu ớt đến mức tôi cảm thấy chính mình mới là vị cứu tinh của anh.

Nhưng chỉ có tôi biết câu trả lời là không.

Trong bóng tối, anh ấy chính là chỗ dựa của tôi, là bến đỗ của tôi.

Anh nhẹ nhàng bế tôi trở về, một lần lại một lần hỏi tôi có bỏ trốn không, có thể đừng rời khỏi anh được không.

Tôi nhẹ giọng đáp: "Sẽ không"

"Tôi cho em một cơ hội chạy trốn, em cũng không cần"

"Phải"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!