6.
An Nhu lập tức tỉnh táo lại, cô nhìn câu kia thêm vài lần rồi cười lạnh, từ từ đứng dậy, ngay cả dép cũng không thèm xỏ mà cứ thế đi chân trần ra ngoài phòng khách.
Đúng lúc Trần Bạch Phồn bưng cháo mới nấu xong để lên bàn, anh hơi liếc thấy bóng dáng cô bèn quay ra nhìn, cuối cùng dừng ở đôi chân trần của cô.
Anh lập tức đến chỗ An Nhu, hơi hơi tặc lưỡi rồi ôm cô lên, cau mày nói: "Anh đã nói em nhớ phải xỏ dép mà."
An Nhu giơ tay bẹo má anh, không hề để lời anh vào tai: "Nội dung trên thanh tìm kiếm anh cố tình để cho em xem đúng không?"
Trần Bạch Phồn im lặng nhìn cô mà không trả lời.
Thầm nghĩ: Trước kia em cũng không nỡ vạch trần anh.
An Nhu bắt đầu dùng sức: "Sao anh không nói gì hả?"
Cuối cùng anh cũng mở miệng, do bị cô bẹo má nên giọng hơi hàm hồ, anh tỏ ra không hiểu: "Thanh tìm kiếm nào cơ?"
Trần Bạch Phồn đặt cô trên giường, lấy một đôi tất từ trong tủ ra xỏ vào cho cô. An Nhu mở điện thoại của anh bằng vân tay rồi giơ lên.
Trần Bạch Phồn liếc màn hình, anh nhanh chóng cúi đầu xỏ tất nốt chân còn lại cho cô, khi lấy lại bình tĩnh rồi thì bắt đầu vừa ăn cắp vừa la làng: "Sao em lại nghịch điện thoại của anh?"
An Nhu dúi đầu anh: "Anh đừng giả vờ, em thấy anh cài đặt duy trì thời gian chờ màn hình rồi."
"…" Anh hừ nhẹ một tiếng.
An Nhu thấy thế thì chớp mắt, cô hỏi: "Anh giận đấy à?"
Thấy giọng cô cũng mềm đi thì Trần Bạch Phồn im lặng một lát mới từ từ mở miệng.
"Thật ra, với chuyện em thượng cẳng chân hạ cẳng tay với anh——" anh cố tình nhấn mạnh đoạn "thượng cẳng chân hạ cẳng tay".
An Nhu: "…"
"Anh vẫn còn chấp nhận được." Đôi mắt Trần Bạch Phồn dưới ánh nắng hình như ươn ướt, anh ngồi xổm trước mặt cô trông rất ngoan: "Nhưng hôm qua em đá vào chỗ đó của anh."
Anh nói tới đây thì dừng lại nhìn cô chằm chằm.
"Thứ lỗi cho anh, anh không chịu nổi."
"…"
An Nhu ngồi nghĩ lại xem hôm qua mình đã đá vào chỗ nào rồi cầm tay anh đặt lên bụng mình, cô an ủi anh: "Không sao nha, mình có con rồi mà."
Ý là, cái chỗ kia của anh cũng hỏng cũng chả sao.
Trần Bạch Phồn: "…"
Hóa ra anh chỉ là công cụ để nối dõi tông đường thôi ư.
Trần Bạch Phồn yên lặng xỏ dép cho cô rồi chán nản nói: "Em rửa mặt đi rồi còn ăn sáng."
An Nhu sờ tay anh: "Anh rửa cho em."
… Ồ, anh còn là hấu gái của cô nữa.
Trần Bạch Phồn hầu hạ cô như đại gia, anh ôm cô tới phòng vệ sinh rồi để cô ngồi cạnh bồn rửa mặt, sau đó chuẩn bị bàn chải đánh răng xong xuôi mới để An Nhu tự đánh.
Cứ chút chút lại bắt đầu nhắc cô tới lúc đổi bên rồi, cuối cùng thì bảo cô mau súc miệng đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!