Đời này chẳng có mấy chuyện làm tôi hối hận, cho dù có, thì cũng đã sớm bị tôi quên sạch.
Chỉ có một việc, làm tôi canh cánh trong lòng, đến tận giờ vẫn biết vậy thà chẳng làm.
—— Hà Tín GiaĐầu tháng hai, tuyết đọng trên đường còn chưa tan, nhiệt độ trong không khí thấp tới mức ngay cả hơi thở cũng sẽ đóng băng.
Hà Tín Gia bước khỏi nhà, ra khỏi khu chung cư. Có lẽ do trời quá lạnh, không gặp được mấy người nên khiến cậu có thêm chút cảm giác an toàn.
Đã lâu rồi cậu không bước ra khỏi cửa, vì đã quen không khí ấm áp trong nhà nên giờ thực sự rất khó mà chịu nổi nhiệt độ âm ngoài trời. Cậu hơi nghoảnh đầu thì thấy tiệm trà sữa gần đó bèn bước vào không chút do dự.
Tiệm cũng không nhỏ, quầy hàng đối diện với cửa vào, bên cạnh có mấy chiếc bàn nhưng không có ai, trông có vẻ hơi buồn tẻ.
Hà Tín Gia nhìn về phía bên phải thì thấy chỗ đó cũng có rất nhiều chỗ ngồi, chỉ có tốp năm tốp ba người ngồi. Cậu vừa tới quầy vừa quan sát bố cục trong tiệm, sau đó bèn chọn vị trí trong góc.
Thầm nghĩ chọn ly nước uống ấm áp một chút để xem xét lại đại cương vậy.
Tiệm trà sữa được trang trí đẹp đẽ, độ ấm từ máy sưởi tỏa ra cũng vừa đủ.
Hà Tín Gia mặc rất dày, vì cậu sợ lạnh nên còn đeo một chiếc khăn quàng cổ màu đen. Cậu hơi cau mày, nhìn thức đơn chằm chằm một lát mới mở miệng, giọng nói vang lên từ phía sau khẩu trang hơi khàn, "Một ly trà sữa uyên ương, nóng."
Sao đó Hà Tín Gia tháo khăn quàng cổ ra, cậu giơ tay, đang định tháo khẩu trang xuống nhưng cuối cùng vẫn không làm.
Cô bé đứng trước quầy thu ngân đang bấm máy tính nên không chú ý tới hành động của cậu: "Được rồi ạ, anh còn muốn gì không?"
Nghe được giọng cô thì Há Tín Gia ngước mắt, cậu nhìn cô rồi nói: "Không cần."
Hai người chạm phải mắt nhau.
Cô bé đó có mái tóc dài đến eo, khóe miệng nhếch lên rất tự nhiên, má lúm đồng tiền ở má sâu dần, trông khá xinh đẹp.
Nhưng cô bé có vẻ hơi hướng nội, cô nhanh chóng nhìn ra chỗ khác, nói nhỏ: "Vâng."
Không hiểu sao Hà Tín Gia lại bối rối gãi đầu.
Sau đó, cô bé đấy đưa chuông phục vụ và hóa đơn cho cậu. Hà Tín Gia rũ mí mắt nhìn ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo của cô ấy, móng tay được cắt rất gọn gàng, không hề bôi bất cứ thứ gì, ngón cái phiếm sáng.
Rất sạch sẽ.
Cậu vô ý cọ cọ tay phải vào áo khoác rồi mới nhận lấy đồ từ tay cô, hành động của cậu rất cẩn thận để không chạm vào tay người đó.
Có thể là không nhiều khách lắm, trong tiệm cũng không có người phục vụ khác nên từ việ đặt đơn và pha chế đều do cô làm.
Làm một ly trà sữa cũng không lâu lắm, Hà Tín Gia cứ đứng ở đó chờ. Cậu nhìn cô gái tùy tay buộc tóc đuôi ngựa, trông thoải mái hơn hẳn.
Động tác của cô không thành thạo lắm, mỗi lần làm một bước đều sẽ dừng lại hai ba giây để suy nghĩ. Hà Tín Gia xỏ tay trong túi áo khoác, cậu yên lặng nhìn cô, thậm chí còn không có ý tưởng lấy điện thoại ra nghịch để giết thời gian.
Vài phút sau, cô bé đó cuối cùng cũng làm xong đồ uống bèn đặt trên khay.
Hà Tín Gia cầm lấy ly trà sữa kia luôn, cậu tiện tay cầm ống hút ở bên cạnh lên.
"Đây là trà sữa uyên ương của anh ạ." Dường như cô bé đó cũng thấy mình làm hơi mất thời gian nên có vẻ sợ sệt, "Thật ngại quá, để anh đợi lâu rồi, tôi làm hơi chậm một chút."
Hà Tín Gia ngước mắt nhìn cô, cậu nói khẽ: "Không sao, cũng không lâu lắm.
Cô bé đó thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt cô sáng lấp lánh, cong thành một vầng trăng non, cô tặng cậu một nụ cười cảm kích.
Khuôn mặt nho nhỏ, đôi má lúm đồng tiền khiến cô trông càng thêm đáng yêu.
Hà Tín Gia ngừng thở, tim cậu đập chệch nửa nhịp. Cậu bình tĩnh nhìn khuôn mặt của cô bé, hơi hơi dại ra, cho đến tận khi một nhân viên cửa hàng khác tới mới sực tỉnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!