An Nhu rửa mặt xong xuôi, lúc cô đang định ngủ thì Trần Bạch Phồn lại gọi điện cho cô. Cô nhìn điện thoại, làu bàu "Đúng là phải gọi đủ chín cuộc hả" mới nhận điện thoại.
Tuy rằng còn đang lo cô vẫn đang không vui nhưng giọng Trần Bạch Phồn vẫn rất dịu dàng, anh ngoan ngoãn nói: "An Nhu, chủ Weibo xóa bài post đó đi rồi."
An Nhu sửng sốt, cô thì thào: "Xem ra em làm cô ta sợ thật."
Trần Bạch Phồn không nghe rõ nên chỉ tò mò "ồ" một tiếng, âm cuối hơi hơi cao lên.
Tâm trạng An Nhu tốt hơn hẳn, cô chưa kịp giải thích gì cho anh mà chỉ nói nốt một câu bèn ngắt máy: "Em muốn dọa cô ta lần nữa."
Trần Bạch Phồn: "…"
Hà Tín Gia đứng cạnh anh, cậu tò mò hỏi: "An Nhu ngắt điện thoại của anh à?"
Trần Bạch Phồn miễn cưỡng nói: "Cô ấy bận thôi."
Hà Tín Gia châm bom: "Chà thảm thế, lúc em theo đuổi Giang Nhĩ cũng chưa bị ngắt máy trực tiếp thế đâu, xem ra anh đúng là một anh bạn trai có cũng được mà không có cũng chả sao nhỉ ——"
Trần Bạch Phồn cố kiềm chế xúc động muốn đánh cậu, anh ngắt lời Hà Tín Gia, bình tĩnh nở nụ cười.
"Giờ mi có thể lăn về được rồi."An Nhu gửi bức ảnh Tiểu Dư đưa gửi cho chủ Weibo, tiện tay gửi luôn sticker Minions vui nhộn cho cô ta.
Chủ Weibo nhắn lại rất nhanh: Cmn, cô lấy cái này từ đâu thế hả?
An Nhu chống cằm, cô không trả lời mà nhìn cô ta bắt đầu spam oanh tạc mình.
Văn Văn Văn Văn mỗi ngày đều nhiều chuyện: Cmn cmnnnnn.
Văn Văn Văn Văn mỗi ngày đều nhiều chuyện: Tôi đã xóa rồi, cô còn muốn gì nữa?
Văn Văn Văn Văn mỗi ngày đều nhiều chuyện: Có thể xóa hay không hả? Phiền quá đi.
An Nhu nhếch môi, không thèm nhắn lại mà ném điện thoại sang một bên.
Giờ bài post đó bị xóa cũng tốt, tránh việc nó bị khuếch tán rộng hơn, tuy rằng chắc chắn là đã có rất nhiều người save ảnh lại rồi. An Nhu nghĩ đến đây thì thở dài một tiếng.
Đăng ảnh chụp của chủ Weibo lên mạng hình như cũng chẳng có gì hay ho cả. Người khác làm chuyện thất đức thì không có nghĩa là cô cũng phải đáp trả bằng cách y như thế.
An Nhu khẽ ngáp một cái, duỗi tay block chủ Weibo, thầm nghĩ tốt nhất là ngoan ngoãn tuân thủ pháp luật thì hơn.
Đúng lúc đó, điện thoại trong tay cô rung lên. An Nhu cúi xuồng nhìn thì thấy tin nhắn Trần Bạch Phồn gửi tới.
Trên màn hình hiện lên một câu nói rất bình tĩnh.
—— Em ngắt điện thoại của anh
An Nhu: "…"
Lúc nãy cô đang phiền não cách đối phó với chủ Weibo mà quên mất rằng, bạn trai cô còn khó chơi hơn chuyện bị lộ mặt ngoài đời thực nhiều.Ở bên kia, cuối cùng Tiểu Văn cũng về KTX, cô ta chỉ vào Tiểu Dư, lạnh lùng hỏi: "Có phải cậu gửi ảnh của tôi cho bà họa sĩ ngu xuẩn kia không?"
Tiểu Dư liếc cô ta, từ từ uống nước: "Liên quan gì đến tôi."
Tiểu Văn giận dữ nói to: "KTX chỉ có cậu biết Weibo của tôi! Có phải cậu điên rồi không! M* nó, tôi đã động chạm gì đến cậu à?"
"Câu này của cậu nghe buồn cười nhỉ." Tiểu Dư để ly nước lên bàn rồi nghoảnh lại nhìn cô ta, "Lúc nãy tự cậu nói muốn đăng ảnh của Nhu Chỉ lên Weibo cơ mà, lúc đấy sao to tiếng thế, rồi lập tức có bài post của một chủ Weibo chuyên kiếm chuyện, cmn ai không biết đấy là cậu chứ?"
Tiểu Văn bị chặn họng, cô ta im lặng hồi lâu mới hỏi: "Cho nên là người khác trong KTX gửi cho cô ta à?"
Tiểu Dư mới đọc bình luận trên mạng nên điên tiết không chịu nổi, cũng lười không thèm đôi co với cô ta nữa, "Chưa nói đến người khác trong KTX, là tôi thì sao? Cậu muốn nổi tiếng còn gì? Tôi chủ động giúp cậu mà còn chưa cúi đầu cảm tạ à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!