An Nhu: "…"
Cô khó tin nhìn Trần Bạch Phồn, sau đó giơ tay nhéo mặt anh. Anh liếm liếm khóe miệng, hầu kết hơi rung, khẽ cười: "Sao nào?"
"Em kiểm tra xem mặt anh còn ở đây không." An Nhu nghiêm trang nói.
Sau đó, cô giật tay Trần Bạch Phồn về phía mình. An Nhu cũng lùi về phía sau một bước, cô vòng ra sau lưng anh, chạm tay vào thắt lưng Trần Bạch Phồn rồi đẩy anh vào trong phòng.
Trần Bạch Phồn mới tắm nước lạnh nên cả người đều mát mẻ, bị bàn tay ấm áp của An Nhu chạm vào thì run lên.
Sau đó, mặt anh cứng lại, anh cắn chặt răng rồi gượng gạo nói: "Em đừng chạm vào anh."
Giọng của anh không được tốt lắm, đôi mắt đen tuyền thâm trầm như đang khắc chế điều gì. An Nhu chưa bao giờ bị anh nói với giọng như thế bèn sửng sốt. Chẳng mấy chốc cô đã vừa khó chịu vừa khó hiểu nhìn anh: "Không chạm thì không chạm chứ sao."
Nói xong bèn định vào phòng. Trần Bạch Phồn ảo não nhíu mày, lúc anh đang định lại gần nắm lấy tay cô thì An Nhu đã quay người lại, cô đứng yên trước mặt Trần Bạch Phồn, giơ tay chọc chọc cơ bụng anh, khiêu khích: "Dựa vào đâu mà anh không cho em chạm vào thì em phải nghe lời chứ!"
Tuy rằng cô vẫn chưa tắm, nhưng anh cũng không thể vì mình đã tắm rồi mà ghét bỏ cô thế chứ.
Hầu kết của Trần Bạch Phồn rung rung.
Anh cảm thấy lý trí của mình chẳng khác nào bong bóng cả, bị cô chọc một cái là vỡ toang ra. Trần Bạch Phồn nắm tay An Nhu để lên người mình, anh nói nhỏ: "Em chạm vào đi."
An Nhu không ngờ anh sẽ phản ứng như thế thì khí thế biến đâu hết cả: "Em, em về phòng đây."
Đúng lúc đó thì Trần Bạch Phồn nâng ót cô lên, anh đè cô sát tường, chóp mũi cọ vào mũi An Nhu, khàn giọng: "Đợi đã, để anh hôn chút thôi, anh không chạm vào chỗ khác đâu."
An Nhu mới trải ga giường, mồ hôi mướt ra hết nên không muốn anh hôn chút nào, cô ngẩng đầu lên, yếu ớt nói: "Anh mau đi ngủ đi, hôn cái…"
Nhưng cô chưa kịp nói xong thì môi anh đã chạm vào môi cô.
Nụ hôn này nóng bỏng hơn hẳn những lần khác, anh cuốn lấy đầu lưỡi cô, chạm vào răng An Nhu, quét ngang qua mỗi nơi mỗi chỗ như muốn nuốt chúng vào. Cuối cùng anh còn khẽ cắn vào đầu lưỡi cô mới thôi.
An Nhu thở hổn hển, môi nóng rát, đôi mắt bị phủ bởi một lớp hơi nước. Cô mơ mơ màng màng nhìn anh, đang định nói gì đó thì đột nhiên cảm giác có một thứ gì đó nong nóng chạm vào bụng của mình.
Cô hơi khựng lại, đang định cúi đầu xuống nhìn thì Trần Bạch Phồn đã đỡ lấy đầu cô để An Nhu không nhìn xuống dưới. Anh hơi thò lại gần cô thêm, chưa thỏa mãn mà hôn nhẹ môi cô thêm một chút.
Giọng anh vừa khàn vừa trầm, anh gằn từng chữ một.
"Em biết đấy, anh đang ở cái tuổi ——" anh nói đến đây thì ngừng một lát, dường như đang tìm từ thích hợp, "Sắp chết đói đến nơi đây này."
An Nhu dại ra, sau khi cô ngộ được những lời anh nói thì mặt đỏ bừng, bởi vì anh nói ra những lời rất trắng trợn.
Cô nhịn không được bèn ngẩng đầu nhìn anh.
Tóc anh vẫn còn ướt, đôi mắt dường như bị phủ một lớp nước mờ, vừa đen vừa sáng ngời. Gương mặt hiếm khi phiếm hồng, môi cũng còn đỏ rực.
An Nhu cố gắng không nhìn anh nữa: "Sao anh lại ——"
"Cái này không liên quan đến anh đâu." Trần Bạch Phồn sợ cô giận bèn bắt đầu trốn tránh trách nhiệm, "Loại phản ứng sinh lý này của anh đều tại em đấy, em đừng hòng mắng anh, anh chỉ là một người vô tội thôi."
"…"
"Em mới là đầu sỏ gây tội."
An Nhu shock toàn tập trước cái sự vô lí này của anh, cô nuốt hết những lời chưa nói vào bụng, cố nén xúc động muốn đánh anh mà về phòng, đóng cửa lại cái sầm.Kết quả là cả đêm Trần Bạch Phồn cũng không thể ngủ ngon được, anh dậy từ sớm. Có nguyên nhân là do anh lạ giường, nhưng chủ yếu là anh nghĩ về An Nhu ngủ ở phòng bên cạnh.
Anh rửa mắt xong bèn lục lọi phòng bếp, cuối cùng dứt khoát đi ra ngoài mua bữa sáng.
Trần Bạch Phồn đến một quán chuyên bán đồ ăn sáng mua hai ly sữa đậu nành và bốn cái bánh quẩy, lúc đi ngang qua cửa hàng bánh kem ở bên cạnh, anh hơi dừng chân lại rồi vào trong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!